Nghe vậy, Dịch Bình Xuyên nhịn không được nói: “Tông chủ, mục đích của bọn chúng là nơi này, vậy mà người còn dẫn chúng tới...”
Chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao!
Tần Ninh lại chỉ nhìn cột đá, mỉm cười nói: “Bọn chúng muốn tìm nơi này, ta cũng muốn”.
Hả?
Là sao?
Tất cả đều không hiểu.
Nhưng lúc này, ở phía sau đã có tiếng xé gió vang lên.
Hơn hai mươi Thánh Hoàng, hơn mười Thánh Vương lúc này đều có mặt.
“Đây là...”
“Phong cấm!”
“Nơi các lão tổ bị phong cấm năm xưa?”
Giờ phút này, năm người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần, Thiên Võ Khuê đều kinh ngạc nói.
Với đám người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Mặc Vân Diễn thì bọn họ được gọi là lão tổ.
Nhưng năm cột đá chọc trời trước mặt mới càng là lão tổ của bọn họ.
“Mở ra là biết ngay mà!”
Lúc này, năm người lần lượt tới gần.
Tần Ninh thấy vậy thì bật cười, nói: “Các vị đừng có coi chúng ta như người chết chứ”.
Nghe vậy, năm vị lão tổ mới dừng chân.
“Tần Ninh, rốt cuộc ngươi muốn sao!”
Linh Vũ Động Thiên lạnh lẽo nói: “Sao ngươi cứ phải nhằm vào chúng ta vậy?”
“Ta nhằm vào các ngươi?”
Nghe vậy, Tần Ninh phụt cười.
“Nếu các ngươi chẳng có liên quan gì đến Ma tộc thì Tần Ninh ta chắp tay nhường toàn bộ mọi thứ trong thánh cảnh Vị Ương này cho các ngươi”.
“Ta không chỉ muốn cướp truyền thừa của các ngươi mà còn muốn tiêu diệt căn cơ của các ngươi, tái tạo lại căn cơ của thánh vực Thiên Hồng này nữa!”
Nghe vậy, đám người đều sầm mặt lại.
Thánh kiếm của Đoạn Tình Thương đứng phía sau lóe lên ánh sáng, lạnh lẽo nói: “Vậy thì ngươi chết đi”.