*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cuối cùng ba tòa cung điện đá nổ ầm trong phút chốc.
Cùng với cung điện đá nổ ầm ầm, một bóng người bước từng bước đi ra, mỗi một bước chân đều vô cùng phóng khoáng tự nhiên.
Vừa giống như nhẹ lướt trên mặt đất, vừa như vững chắc tựa thái sơn, cắm rễ xuống đất.
“Hạo Thiên sư huynh…”
Lúc này mọi người đều nhìn qua.
Chỉ thấy dáng người cao mảnh khảnh của Hạo Thiên mang theo vẻ tự nhiên thoát tục.
Cảnh này thậm chí còn khiến Tần Ninh cảm thấy Hạo Thiên trước mắt hình như bình phục lại như mấy vạn năm trước… một thiếu niên anh tuấn tự nhiên thoát tục.
Lúc này khí thế đáng sợ hơn khiến mọi người gần như không đứng vững.
“Quay về rồi…”, Tấn Triết không kiềm chế được kích động nói: “Hạo Thiên sư huynh quay về rồi…”
“Đâu chỉ là quay về, mà còn mạnh hơn nhiều đấy!”
“Các ngươi xem, bên người Hạo Thiên sư huynh hình như có một dấu hoa văn…”
Lúc này mọi người đều bị khí tức cường mạnh của Hạo Thiên thu hút.
Đưa mắt nhìn qua có thể phát hiện quanh cơ thể Hạo Thiên dường như có một vòng dấu hoa văn lúc ẩn lúc hiện vờn quanh.
Dấu hoa văn đó dường như phóng ra khí tức thánh khiết nhè nhẹ, giống như thần chỉ cao cao tại thượng, khiến người ta sợ hãi.
“Thể văn Thánh Hoàng!”
Lúc này U Hồn Thiên kinh hãi nói: “Ta đã từng xem trong ghi chép của Cửu U Đài, cảnh giới Thánh Hoàng ngưng tụ thể văn thánh thể, tăng cường độ thích hợp của thân thể và hồn phách”.
“Đây là… thể văn Thánh Hoàng!”
“Nhưng…”, U Hồn Thiên có chút khó hiểu nói: “Hình như không giống với thể văn Thánh Hoàng trong ghi chép lắm”.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này lại thản nhiên nói: “Đúng là thể văn Thánh Hoàng, chỉ là… vẫn chưa ổn định, chưa được coi là Thánh Hoàng thực sự”.
Nhưng mặc dù vậy, cũng đã mạnh hơn cấp Thánh Vương cửu hiền rất nhiều rồi.
Lúc này Hạo Thiên đến trước đám người Tần Ninh, chắp tay với Tần Ninh: “Đa tạ tông chủ”.
“Được rồi”.
Sau đó Tần Ninh cười nói: “Mười một vị cấp Thánh Hoàng Thánh Tôn của Võ Thiên Đạo, nói chung là vậy, đến chỗ khác đi!”
Tần Ninh không ở lại thêm.