Ảnh Tiên lạnh lùng nói: "Ngươi là người phương nào, đến từ đâu?"
"Mà có tư cách thăm hỏi?"
Lời này vừa ra, bầu không khí hơi có vẻ cứng lại.
Nụ cười trên mặt Tần Ninh cũng dần dần tiêu tán.
"Vân Hiên, ta nói chuyện với ngươi là đã cho ngươi đủ mặt mũi".
Tần Ninh chậm rãi, thản nhiên nói: "Nói lại, ngươi năm đó xách giày cho ta cũng không xứng. Làm sao, hiện tại thành Ảnh Tiên, một trong thất tiên, liền coi bản thân là một nhân vật lớn?"
"Hôm nay ta tới, nói là thăm hỏi cũng xem như khách khí!"
"Không khách khí, ta đến để tìm lão đầu Tiên Vô Tận kia, đòi một cái công đạo cho ta!"
"Nữ nhân của bản công tử bị người Thiên Ngoại Tiên các ngươi hạ cổ. Tiên Vô Tận không cho ta một câu trả lời thì ta phá hủy Thiên Ngoại Tiên của lão!"
"Lão già muốn làm lão rùa đen, núp trong Thiên Ngoại Tiên không hỏi thế sự?"
"Bản công tử liền ép lão ra!"
Khi nói một loạt những lời này, giọng điệu của Tần Ninh lạnh lẽo.
Sự kiên nhẫn của hắn sắp bị tiêu hao hết! Chờ lâu như vậy.
Giữa lúc đó còn đánh một trận! Kết quả lại có một tên chạy đến không ngừng chất vấn mình.
Tần Ninh chịu không nổi! Cũng chẳng muốn chịu đựng! Nhưng giờ phút này, bốn phía lặng như tờ.
Ảnh Tiên Vân Hiên tái mặt, bàn tay chắp sau lưng lúc này nắm chặt thành quyền, cơ thể hơi run lên.
"Làm càn!"
Câu này vừa rơi xuống, Ảnh Tiên liền sải bước đến, một tay duỗi thẳng đến Tần Ninh.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, sát khí ngưng tụ.