“Hai trăm vạn, Tần Ninh, ngươi đúng là giàu có!”
Phục Nguyên Hằng cười nói: “Không biết lần này Chân Võ thành và Nguyệt Linh tông chuẩn bị bao nhiêu linh tinh, không biết có đủ cho ngươi phung phí hay không!”
“Ta không theo!”
Phục Nguyên Hằng nói dăm ba câu, rõ ràng là tâm trạng vô cùng tốt.
Nghe được những lời này, thành chủ Chân Võ thành và tiên tử Linh Nguyệt đều mang vẻ mặt đau xót.
Hai trăm vạn!
Nhiều lắm đó!
Ngày thường bọn họ thu thập linh thạch đều vô cùng luyến tiếc khi sử dụng, dù sao cũng phải nuôi rất nhiều đệ tử.
Nhưng hiện tại, vô duyên vô cớ bị Tần Ninh tiêu mất hai trăm vạn!
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, khi so sánh với sự tồn vong của tông môn thì hai trăm vạn linh tinh này tính là gì?
Chỉ cần Tần Ninh vui vẻ là được.
“Không trả nổi thì cũng đừng làm ra vẻ ta đây là kẻ phá của!”
Một âm thanh lạnh lùng vang lên, mang theo một tia khinh thường, một tia không để ý, cười nói: “Hai trăm vạn thôi mà, ta vui vẻ thì ta sẵn sàng mua thôi, đừng nói là hai trăm vạn, cho dù là hai ngàn vạn, nếu ta muốn mua thì cũng sẽ không ngần ngại mà mua về!”
“Nếu như không trả nổi thì cũng đừng ở đây tìm mất mặt!”