Phong Thần Châu

Chương 3002




 Ngay sau đó, cả tám người mang theo chiến thú tấn công vào Tần Ninh.  

 

Bọn họ tập trung sức mạnh tối đa.  

 

Từng tầng lực lượng cuồn cuộn lan ra xung quanh, cả người Tần Ninh bị vao vây ở trung tâm nơi lực lượng bùng nổ.  

 

Bây giờ, Cửu Anh cũng có chút hãi hùng.  

 

Tám lão già kia quả thật không phải là đối thủ của Tần Ninh.  

 

Nhưng đấu cùng lúc cả tám người thì sao?  

 

Mà còn có thêm huyền thú đấy!  

 

Là huyền thú cấp bảy có thực lực của cường giả cảnh giới Quy Nhất!  

 

Tám lão già đó tìm đâu ra đám huyền thú này vậy, hơn nữa còn thuần hóa được bọn chúng.  

 

Cửu Anh thấy tình hình trận chiến như vậy, nỗi lo lắng trỗi dậy trong lòng nó.  

 

"Không ổn, ta phải làm gì đó mới được, nếu không... đợi đến khi hắn bị thương mà phát hiện mình không làm gì hết thì hắn sẽ đánh mình mất!"  

 

Cửu Anh tự nhủ trong lòng.  

 

Ánh mắt Cửu Anh từ từ lướt đến bên trong sơn cốc.  

 

À phải rồi!  

 

Cửu Anh vừa nghĩ ra điều gì đó.  

 

Một cái đầu của nó bắt đầu thi triển quả cầu lửa.  

 

Oanh...  

 

Quả cầu lửa nhanh chóng nhắm vào bên trong sơn cốc.  

 

Sau đó, liên tiếp vang lên tiếng gào rú.  

 

Đệ tử của Hoàng Thú cốc trợn to mắt nhìn.  

 

Tiêu đời rồi!  

 

Tám vị trưởng lão đang chiến đấu hăng say.  

 

Vậy thì ai đối phó với con quái vật này đây?  

 

Cốc chủ đâu?  

 

Cốc chủ đi đâu rồi?  

 

Thế nhưng lúc này, không ai có thể ngăn cản Cửu Anh.  

 

Quả cầu lửa nổ tung.  

 

Cửu Anh không nhắm vào người mà chỉ nhắm vào đám huyền thú đang ở sâu bên trong sơn cốc.  

 

Sau lửa đốt xong, một con lợn đen cả người phủ đầy gai thép đã biến thành một con heo nướng.  

 

Một cái đầu của Cửu Anh không sợ nóng, nuốt chửng nó vào bụng!  

 

"Tuy món này không có vị gì, nhưng hơn ở chỗ hương vị tự nhiên, ha ha ha..."  

 

Lúc này, vẻ mặt cung chủ Đoạt Mệnh cung đầy vẻ khiếp sợ.  

 

Nó đang làm gì thế?  

 

Con súc sinh này thế mà lại mặc kệ sự sống chết của chủ nhân, đi kiếm chỗ vui chơi sao?  

 

Chạy thôi!  

 

Cung chủ Đoạt Mệnh cung chỉ còn biết mình phải chạy trốn!