"Liên quan gì đến ngươi?"
Tần Ninh mắng: "Phải luôn giữ bản tâm của mình, đừng có nghĩ thứ gì không đâu".
"Vâng!"
Khí tức băng hàn tăng dần trong cơ thể Tần Ninh, cuối cùng bùng nổ.
Thần hồn Băng Hoàng!
Một con phượng hoàng băng bay ra.
Nó giương cánh chao lượn, tỏa ra khí tức lạnh đến tận cùng làm người khác rùng mình.
Băng Hoàng bay vụt vào biển linh thức của Dương Thanh Vân.
Giờ phút này, chỉ cần Băng Hoàng phóng một đoạn băng kiếm ra thôi là biển linh thức của Dương Thanh Vân sẽ bị phá hủy ngay.
Nhưng ông ta biết Tần Ninh sẽ không bao giờ làm vậy.
Bóng dáng Băng Hoàng bao trùm cả biển linh thức của Dương Thanh Vân.
Băng văn tầng tầng lớp lớp đóng băng mọi thứ rồi lan rộng ra khắp nơi.
Nó chầm chậm ngưng tụ thành một đường sóng như vằn nước bên trong ông ta.
Đường sóng nọ vừa chạm đến dị ma hỏa trong đó là bị đẩy ra xa.
Qua một lúc, khí lạnh tỏa ra từ trong cơ thể khiến Dương Thanh Vân run bần bật.
Tần Ninh không chú ý đến.
Những đường vân băng khuếch trương rồi bắt đầu thu nhỏ lại, lắng đọng tại nơi dị ma hỏa cắm rễ trong biển linh thức của Dương Thanh Vân.
Nó từ từ bị băng sương bao trùm, từng tầng từng tầng như thế.
Lúc này, ngoài đại điện.
Tất cả mọi người đều nhận thấy có một khí tức băng hàn khủng khiếp đang dâng lên.
Từng giây từng phút trôi qua.
Mặt trời đã ngả đằng tây.
Trong đại điện.
Tại biển linh thức của Dương Thanh Vân, các băng văn đã hóa thành hàng loạt Băng Hoàng phiên bản thu nhỏ. Chúng liên kết với nhau thành những dây xích sắt phong tỏa dị ma hỏa.
Bấy giờ Tần Ninh mới loạng choạng đứng dậy.
"Sư tôn".
"Không sao".
Hắn phất tay rồi đáp: "Ngày mai tiếp tục".
Nghe vậy, Dương Thanh Vân vội vàng lắc đầu, hỏi: "Con thấy phong ấn sư phụ vừa thiết lập đã phong tỏa được dị ma hỏa rồi, sao phải tiếp tục nữa ạ?"
Tần Ninh trừng mắt nhìn ông ta.
"Đồ nhi biết sai rồi".
Tần Ninh từ tốn nói: "Đây mới chỉ là tầng thứ nhất của phong ấn thôi. Thực lực của ta đang bị giới hạn nên không thể ngưng tụ liên tù tì bảy bảy bốn chín đạo phong cấm cho ngươi được".