Tần Ninh quát: “Nếu ta đoán không sai, mỗi ngày ngươi đều lấy linh thức để trấn áp ngọn lửa này, thời gian lần này sẽ dài hơn thời gian lần trước đúng không?”
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gật đầu.
“Ngu xuẩn, ta dạy ngươi như thế sao?”
Tần Ninh khiển trách: “Dị hỏa này, ngươi càng trấn áp nó sẽ càng ngưng tụ sức mạnh, một khi đến giới hạn thì sẽ hoàn toàn bộc phát, thiêu đốt toàn bộ biển linh thức của ngươi gần như không còn gì cả”.
“Đến lúc đó, đừng nói là cảnh giới Vương Giả, cho dù là cảnh giới Thiên Nhân, ngươi cũng không thể đạt được”.
Nghe thấy vật, Dương Thanh Vân liền giật mình.
Bốn huynh đệ Dương Tử Hiên cũng đều lo lắng.
Tần Ninh quát lớn: “Đồ ngốc!”
“Xin lỗi, sư tôn…”, lúc này Dương Thanh Vân cúi đầu xuống, vẻ mặt xấu hổ.
“Ta mắng ngươi không phải là bởi vì ngươi không có cách nào áp chế, mà là bởi vì ngươi cậy mạnh”.
“Không phải ngươi nói với ta là không có vấn đề gì lớn sao? Cái này mà gọi là không có vấn đề gì lớn sao?”
Dương Thanh Vân nghe thấy vậy, sắc mặt đỏ lên.
Thế nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Bỗng nhiên, Dương Thanh Vân nhếch miệng cười một tiếng.