Ở khắp nơi xung quanh, cách đây không xa cũng có một vài ngọn núi.
Nhìn kỹ thì thấy, có rất nhiều ngôi nhà được xây trên vùng đất này.
Lại nhìn quan sát, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía họ.
Lúc này, Dương Thanh Vân dẫn theo nhóm người Tần Ninh đi tới một chỗ.
"Sư tôn, nơi đây chính là trung tâm của đại lục Thương Lan, là vị trí trọng tâm nhất".
"Con đường đến chỗ dòng tộc Luyện Ngục Ma chính là ở bên cạnh".
Dương Thanh Vân nói xong, những người khác lần lượt rời khỏi đó.
Chỉ còn lại bốn người Dương Tử Hiên và Thạch Cảm Đương đi theo.
"Nơi này là trung tâm của Thanh Ninh các chúng ta".
"Những người hộ vệ ấy đều do ta cẩn thận tuyển chọn để canh giữ ở đây!"
Dương Thanh Vân chỉ vào nhóm võ giả cầm thần binh trong tay, trên người mặt bộ giáp màu đỏ sậm đang đứng xung quanh.
Lúc này, có vài võ giả đang đi tuần tra, cũng có vài người đang tu luyện, rèn luyện thông qua cách chiến đấu.
"Tru Ma Vệ!"
"Ba nghìn võ giả cảnh giới Âm Dương, một ngàn vạn võ giả cảnh giới Vạn Nguyên, cùng với hai mươi vị cao thủ cảnh giới Thiên Nhân trấn giữ nơi đây".
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt cả đám trở nên thay đổi.
Có thể nói một phần thực lực này cực kỳ mạnh mẽ.
Mới chỉ có hai mươi người cảnh giới Thiên Nhân, năm trăm người cảnh giới Quy Nhất mà đã mạnh hơn thực lực của tổng bộ Thanh Ninh các nhiều.
Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Dương Thanh Vân, ngươi được lắm, mấy năm nay không hề phí công!”
Dương Thanh Vân mỉm cười, nói: “Đây cũng không phải là toàn bộ của Thanh Ninh các chúng ta, trong Thanh Ninh các còn có một số người vẫn luôn ở bên ngoài”.
“Dù sao, Thanh Ninh các nằm ở một vùng đất giàu có nhất của đại lục Vạn Thiên, có không ít người ham muốn”.
“Trong mấy vạn năm nay ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều, chỉ chờ đợi sư tôn trở về”.
Tần Ninh nhìn về phía Thanh Vân, khẽ nói: “Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi”.
“Không vất vả”.
Dương Thanh Vân nhếch miệng, cười cười nói: “Chờ sư tôn trở về thì sẽ không vất vả nữa”.
Tuy lúc này Dương Thanh Vân đã là phụ thân của bốn đứa trẻ, thậm chí đã lên chức ông nội.
Thế nhưng ông ta vẫn giống như một đứa bé ở trước mặt Tần Ninh.
Dáng vẻ này mang đến cho người ta một loại cảm giác ông ta vẫn luôn là một đứa trẻ ở trước mặt Tần Ninh vậy.
Người nào nhìn thấy ông ta cũng phải cung kính gọi một tiếng Vân Vương.
Thế nhưng khi đối mặt với Tần Ninh...
Lại vô cùng ngoan ngoãn.