Giờ phút này có ba bóng người xuất hiện.
Ba người kia lần lượt mặc đồ trắng, vàng và đen, cách ăn mặc tương tự Hoàng Nhất Lôi.
Khí tức toàn thân thu lại.
"Thuộc hạ Thiên Tử Trần!"
"Thuộc hạ Địa Hoàn!"
"Thuộc hạ Huyền Dục!"
“Bái kiến các chủ!"
Ba thân ảnh giờ phút này quỳ một chân trên đất, cực kì cung kính.
Nhìn về phía ba người, Đế Lâm Thiên khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Thiên Tử Trần mặt mũi hiền lành, nhìn khoảng hai ba mươi tuổi, giờ phút này trước ngực lại là mang theo một ít tơ máu.
"Thuộc hạ hành sự bất lực, làm cho các chủ thất vọng".
Thiên Tử Trần chắp tay, cúi đầu nói: "Vân Vương có thực lực sâu không lường được. Trong Thanh Ninh các lại xuất hiện một con Huyền Thú cấp chín khiến chúng ta bất ngờ".
"Xin các chủ giáng tội".
"Thôi".
Đế Lâm Thiên ôn hòa nói: "Lần này cũng coi như là dò xét cái ngọn nguồn".
"Chỉ là đám người Thiên Hằng Nhất làm việc quá mức vô dụng, lần này chết chưa hết tội".
"Nói cho đám phó các chủ thủ hạ của các ngươi biết, sau này nếu có người nào lại như thế, phải giết không buông tha".
Bốn người khúm núm gật đầu.
Hoàng Nhất Lôi trong lòng hiểu rõ.
Các chủ rời đi, cũng không đi quản mấy vị phó các chủ kia, không phải là hữu tâm vô lực.
Mà là cố ý để lại Thanh Ninh các cho họ giết.
Với các chủ mà nói, hành sự bất lực, hắn ta cũng lười phải động thủ giết.
Thiên Đế các cũng không thiếu phó các chủ.
Cảnh giới Thiên Nhân chính là phó các chủ.
Có ít người nắm giữ thực quyền.
Mà có một vài lại chỉ là trên danh nghĩa.
"Chuyện hôm nay đến đây là kết thúc".
Đế Lâm Thiên vung tay lên nói: "Thanh Ninh các có Vân Vương cùng Huyền Thú cấp chín đỉnh cấp kia là Kim Nhãn Thạch Quy, có dòng máu Thánh Thú".
"Hai vị Vương Giả tọa trấn".
"Mà bây giờ lại thêm một Tần Ninh..."
Nghe đến lời này, Hoàng Nhất Lôi rầu rĩ nói: "Tần Ninh kia chỉ là linh cảnh Tụ Dương, có điều lại là dựa vào Vạn Thể Thiên Văn cùng tượng Thanh Nguyệt".
"Sau khi giao thủ với thuộc hạ, hai món đồ này đều đã hư hao, thuộc hạ giết hắn dễ như trở bàn tay".