Phong Thần Châu

Chương 271






Không chỉ sức mạnh của Tần Ninh vượt trội hơn người mà cơ thể rắn chắc kia cũng tràn ngập cảm giác chấn động mãnh liệt.

Những tiếng gầm liên tục vang lên, Tần Ninh bước từng bước về phía trước, dồn ép hai người Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính, nện từng cú đấm khiến hai người kia gào la thảm thiết, nhưng từng tiếng gào cứ yếu dần.

Hai người này mới tới cảnh giới Linh Luân tầng bốn, bây giờ căn bản không hề có sức phản kháng.

Đám hộ vệ xung quanh đã sợ đến chết sững từ lâu rồi.

Đây là thực lực gì thế?  
“Dừng tay!”  
Đột nhiên, một tiếng quát khẽ vang lên, lúc này Khưu Trấn Hải nhìn Tần Ninh mà giơ tay ra: “Dừng tay”.

“Ban nãy bảo các người ngoan ngoãn rời đi, các người còn không bằng lòng, bây giờ lại muốn ta dừng tay?”  
Tần Ninh “hừ” một tiếng, sắc mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị.

Hiền lành quá sẽ bị kẻ khác bắt nạt, có một số chuyện, hắn không muốn so đo, nhưng một khi đã so đo, đâu thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ!  
Nguyên Chính cũng thở không ra hơi: “Thế ngươi muốn thế nào?”  
“Hửm?”  
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt lạnh lẽo của Tần Ninh lập tức liếc sang.

“Ta! ngươi! ”  
“Ta muốn thế nào hả? Đơn giản thôi”.

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính: “Đế quốc Thiên Nguyên, một trong mười đế quốc lớn, thủy tổ của đế quốc Thiên Nguyên nhà ngươi chính là thiên tướng Nguyên Phong, ta nói không sai chứ?”  
“Không sai”, Nguyên Chính lập tức đứng thẳng người.


Ba hoàng, bảy vương, chín soái, mười tám thiên tướng chính là ba mươi bảy nhân vật tuyệt thế nổi tiếng nhất của Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần năm đó.

Tổ tiên của đế quốc Thiên Nguyên là thiên tướng Nguyên Phong, đây là niềm vinh dự vô cùng to lớn.

”Được!”  
Tần Ninh lại hỏi: “Tên tiểu tử Nguyên Phong đó chắc hẳn đã truyền lại búa Liệt Thiên cho thế hệ sau rồi nhỉ?”  
Búa Liệt Thiên!  
Nghe thấy câu này, ánh mắt Nguyên Phong nhìn về phía Tần Ninh tràn ngập vẻ dè chừng.

Búa Liệt Thiên chính là một linh khí được truyền thừa qua hàng chục nghìn năm của đế quốc Thiên Nguyên, chính là thứ mà thủy tổ thiên tướng Nguyên Phong nhận được từ Minh Uyên đại đế.

Vật này chính là linh khí ngũ phẩm, có thể nói là chí bảo truyền đời của cả đế quốc Thiên Nguyên.

“Ngươi hỏi đến thứ này làm gì?”, Nguyên Chính căng thẳng hỏi lại.

“Ta muốn nó!”  
Tần Ninh khẽ cười: “Bây giờ ngươi thông báo cho phụ hoàng của ngươi mang búa Liệt Thiên tới đây, đổi lấy tính mạng của ngươi”.

Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt Nguyên Chính lập tức trắng bệch.

“Không thể nào!”  
Nguyên Chính vội vàng hô lên: “Búa Liệt Thiên chính là linh khí truyền đời của đế quốc Thiên Nguyên chúng ta, phẩm cấp ngũ phẩm, phụ hoàng ta không thể mang nó ra để đổi lấy tính mạng của ta được”.

“Ồ, thế thì xin lỗi nhé”.

Nói dứt câu, Tần Ninh bước lên một bước.

“Khoan đã, khoan đã!”  
Nguyên Chính vội vã đáp: “Ta có thể thử mà, ta có thể thử mà”.

“Được”.

Tần Ninh nhìn về phía Mộc Vũ ở bên cạnh: “Ngươi đi tìm bá chủ Thiên Nguyên tới đây, nói với ông ấy, mang búa Liệt Thiên tới đổi lấy tính mạng của con trai”.

“Ta?”  
“Chính là ngươi!”  
Tần Ninh gật đầu: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Cút đi!”  
Mộc Vũ liếc mắt nhìn Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính thương tích đầy mình, sau cùng cắn răng, quay người rời đi.

Nhưng lúc này, Tần Ninh lại bình tĩnh mà ngồi xuống.

Hai người Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính thì không dám thở mạnh.

Khoảng chục bóng người khác cũng không dám nhúc nhích, họ chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài, đến cả chủ nhân của họ còn không phải đối thủ của Tần Ninh thì nói gì tới họ.

Khưu Trấn Hải lên tiếng: “Ngươi làm như thế là dồn bản thân vào con đường chết đấy”.

“Ồ? Nói ra nghe thử xem?”  
“Bá chủ Thiên Nguyên chính là hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên, đâu thể bị ngươi giật dây mà giao búa Liệt Thiên ra chứ?”  
Khưu Trấn Hải thở hồng hộc: “Vì một vị hoàng tử mà phải giao nộp một món linh khí ngũ phẩm do thủy tổ truyền lại, ông ta sẽ không làm như vậy đâu”.

“Nếu trong cơn nóng giận mà ngươi giết Nguyên Chính, bá chủ Thiên Nguyên cũng chỉ chém chết ngươi thôi!”  

Nghe thấy câu này, Tần Ninh chỉ cười cười.

“Ngươi yên tâm, ông ta sẽ đưa cho ta thôi”.

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính và nói: “Nếu không thì có lẽ ông ta không sống nổi quá trăm tuổi đâu”.

Hắn vừa dứt câu, mặt mũi Nguyên Chính lập tức tái nhợt.

“Sao ngươi biết?”  
Tần Ninh chỉ cười chứ không nói gì thêm, hắn nhìn Diệp Viên Viên giao chiến với Khưu Kích.

Cảnh giới Linh Luân tầng chín giao đấu với cảnh giới Linh Phách tầng một, không cần nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ thua.

Nhưng Diệp Viên Viên là hoàng thể, hơn nữa còn là cảnh giới Linh Luân tầng chín được rèn luyện nâng cao thể chất bằng vách Luyện Thể.

Thực lực tăng vọt mang đến sự lớn mạnh cho Diệp Viên Viên là thứ mà người khác không thể trải nghiệm được.

Chát!   
Đột nhiên, một tiếng roi vang lên.

“Đùng” một tiếng, một bóng người lập tức rơi xuống.

Lúc này đây, Khưu Kích xuất hiện một vết rách trên ngực, máu tươi trào ra khỏi miệng, rơi xuống đất, gương mặt trắng bệch.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông cũng phải hoảng hốt.

Cô gái này đã đánh bại được Khưu Kích!  
Khưu Trấn Hải là người chấn động nhất.

Khưu Kích là nhân vật mà phụ hoàng phái tới để bảo vệ hắn ta, đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng một, quả thực xứng danh cao thủ.

Nhưng lúc này đây, người này thua trận trong tay một cô gái.

“Công tử!”  
Nhìn Tần Ninh, Diệp Viên Viên chắp tay nói.

“Ừm, khá lắm, xem ra cô vận dụng Hoàng thể càng lúc càng điêu luyện rồi”.

Tần Ninh điềm tĩnh nói.

Hoàng thể!  
Hai ngươi Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính sững sờ nhìn về phía Diệp Viên Viên.

“Ngươi chính là Diệp Viên Viên của đế quốc Bắc Minh!”  
Hai người hoàn toàn đờ đẫn.

Diệp Viên Viên!  
Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể đã nổi danh như cồn tại nhiều đế quốc.

Hoàng thể là sự tồn tại rất hiếm gặp trên cả Cửu U đại lục này.

Một nhân vật Hoàng thể như thế này xuất hiện tại đế quốc Bắc Minh, chưa biết chừng, nhiều năm sau, đế quốc Bắc Minh sẽ được nâng cao rất nhiều nhờ vào nó.


Đã vậy, Diệp Viên Viên còn gọi Tần Ninh là công tử?  
Một người con gái vừa khuynh quốc khuynh thành vừa có thiên phú mạnh mẽ như vậy mà cam tâm tình nguyện bái Tần Ninh làm công tử?  
Rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch như thế nào?  
Thời gian chờ đợi trở nên đằng đẵng, mà theo một âm thanh xé gió vang lên, Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính lập tức đứng bật dậy.

“Phụ hoàng!”  
“Phụ hoàng!”  
Hai người nhìn thấy ba bóng dáng dẫn đầu dòng người mà trở nên kích động vô cùng.

Bá chủ Thiên Nguyên - hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên.

Bá chủ Khưu Bình - hoàng đế của đế quốc Khưu Bình.

Bá chủ Mộc Nguyên - hoàng đế của đế quốc Mộc Nguyên.

Ba người đáp xuống, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.

Ngay sau lưng họ là hơn mười cao thủ cảnh giới Linh Phách.

“Chính Nhi! ”  
Nhìn thấy Nguyên Chính, bá chủ Thiên Nguyên với áo bào màu vàng tối thở phào một hơi.

Bá chủ Khưu Bình ở bên cạnh cũng nhìn con trai mình mà gật gật đầu.

Bầu không khí có vẻ kỳ quặc.

Tần Ninh nhìn đám đông mà nở nụ cười thản nhiên: “Đến rồi đó hả, khí thế hung hãn ghê”.

“Ta làm ăn với các ngươi chứ có phải giao chiến cùng các ngươi đâu”.

“Ngươi là kẻ nào?”  
Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, biểu cảm lóe lên vẻ lạnh lẽo.

“Mỗi một đời đế vương gánh vác vị trí hoàng đế đều không quá một trăm năm”.

Tần Ninh ngừng lại trong thoáng chốc rồi nói tiếp.

“Im ngay!”.

Sắc mặt bá chủ Thiên Nguyên lập tức lạnh đi.

.