“Tên hậu duệ này cũng không tốt lắm!”
Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.
“Làm sao? Ngươi còn không biết? Vì sao Phong Vương lại chết sao?” phu nhân Tiên Nhân cười nói: “Ngươi không phải không gì không biết sao? Khởi tử hoàn sinh là chuyện ngươi cũng có thể làm được mà lại không biết Phong Vương chết như thế nào?”
Tần Ninh ngữ khí lạnh lùng, từ từ nói: “Chín vạn năm qua, ta cũng không ở đại lục Vạn Thiên”.
“Vậy ngươi đi hỏi đồ nhi ngoan của ngươi đi!”
Phu nhân Tiên Nhân từ từ nói: “Còn cô bé này... hả?”
Phu nhân Tiên Nhân nhìn Cốc Tân Nguyệt với ánh mắt sửng sốt.
Tần Ninh từ từ nói: “Đừng có tra xét vớ vẩn".
“Thảo nào đều nói U Vương không gần nữ sắc, thảo nào lúc này lại có một tiếu giai nhân bên cạnh, quả nhiên là không đơn giản".
“Một cô gái kỳ quái, hậu duệ Phong Vương vãng sinh đồng, một giang linh hóa thành người... Ngoại trừ Thạch Cảm Đương ra thì bên cạnh ngươi toàn là kẻ bất phàm".
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải người bất phàm cũng không thể ở bên cạnh ngươi!”
Tần Ninh lúc này khẽ nhếch miệng.
“Tiểu Tiên Nhân, năm đó ta bắt cô đi, cô oán ta cũng là dễ hiểu, nhưng cũng đừng nhạo báng nữa được không?”