Mà cũng trong lúc đó, một bóng dáng cao trăm trượng hiện ra trước mặt mọi người.
“Trọng địa của Thanh Ninh Các há lại để cho một cảnh giới Sinh Tử nho nhỏ như ngươi dương oai!”
“Ngươi cho rằng quy củ của Thanh Ninh Các chỉ để trưng thôi à?”
Lời này vừa nói ra, bóng dáng trăm trượng kia dần dần tán loạn.
Mà một bóng người cũng đi ra từ bóng dáng trăm trượng kia, ánh mắt ẩn chứa thần uy, hai tay chắp sau lưng, thần thái lãnh đạm.
“Ứng đại nhân!”
Nhìn người tới, tiếng quỳ rạp xuống vang lên liên tục.
Trong nháy mắt, mấy trăm người xung quanh đều phủ phục bái lạy.
Ứng đại nhân?
Tần Ninh lui xuống, ánh mắt nghi hoặc.
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn cánh tay của Tần Ninh, mở miệng nói: “Chắc là một trong mười hai Thanh Vân Vệ, Ứng Long Thăng!”
Tổng các chủ Thanh Ninh Các là Thanh Vân, uy nghiêm vô địch.
Mà ngoài ra còn bốn đại phó các chủ cùng với mười hai Thanh Vân Vệ.
Nghe nói mười hai Thanh Vân Vệ đều là cảnh giới Quy Nhất, cái thế hào hùng.
Cường giả cảnh giới Sinh Tử.