“Ta chỉ có thể phân biệt ra được người tiếp xúc qua với Ma tộc, như vậy không đủ…”
Lúc này, ngón tay Tần Ninh gõ trên mặt bàn, chầm chậm nói: “Nhất định phải nhổ tận gốc mới được”.
An nguy của Thanh Ninh các, hắn cũng không quan tâm.
Chỉ là chuyện này nếu liên quan đến Thanh Vân…
Hắn cũng không muốn đệ tử trung thành duy nhất của mình bị ức hiếp.
“Gọi ba người bọn họ tới!”
Tần Ninh chầm chậm nói: “Lần này nghĩ cách tận diệt!”
“Nếu Thiên Đế các dám phái người tiến vào thâm nhập bên trong Thanh Ninh các, vậy thì cần có cách liên lạc lẫn nhau, kéo ra một đường, dẫn ra một tấm lưới, bắt người cầm tấm lưới đó là được!”
Khóe miệng Tần Ninh nhếch lên: “Trò chơi trốn tìm, hồi nhỏ chơi không ít!”
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Nhận lấy công việc, Tần Ninh phân công Giang Bạch, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư tách ra đi làm.
Ba người vốn là những khuôn mặt lạ lẫm bên ngoài các.
Trong các ngoài các lay động cũng sẽ không hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Tần Ninh thì dẫn Cốc Tân Nguyệt đi dạo quanh ngoài các, giống như đôi vợ chồng trẻ, tới đất này giống như giải sầu, nhàn nhã tự tại.