Người đó một tay vung ra, trực tiếp tấn công Tần Ninh.
Thế mà Tần Ninh lúc này cũng không buồn nhìn, ngưng tụ một cái khiên gió sau lưng.
Phanh...
Công kích rơi xuống, thân thể Tần Ninh vẫn vậy, ngược lại còn mượn sức mạnh tấn công này để tăng tốc công kích Lục Thịnh.
“Không!”
Lục Thịnh tái mét mặt mày.
Kiếm này sẽ xuyên thủng cổ của hắn ta mất.
Ông...
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Tốc độ của Tần Ninh cũng yếu bớt đi, trường kiếm chạm vào đúng cổ của Lục Thịnh.
Mà người đàn ông trung niên xuất thủ kia lúc này cũng dừng xuống.
“Luận võ, luận võ, hóa ra cuộc tỉ thí của thư viện Thái Hư lần này không chỉ là có thể thay thế mà còn có thể trực tiếp nhúng tay vào kết quả sao?”
Tần Ninh mở miệng cười.
Người đàn ông trung niên lúc này cẩn thận nhìn Tần Ninh, hừ nói: “Ngươi nếu đã thắng rồi thì mau buông Thịnh Nhi ra!”