Vậy còn Ninh Khâm?
Lúc này, sẽ chẳng còn ai dám xem nhẹ người thanh niên tên Ninh Khâm dám bước ra này.
Một luồng khí thế bốc lên.
Linh khí ở cảnh giới Sinh Tử ngũ Kiếp của Lục Thịnh phong phú vô cùng, nhìn kỹ lại, cả người Lục Thịnh lúc này phảng phất như trở thành nơi linh khí tụ tập.
Trường thương trong tay càng thêm mạnh mẽ.
Lúc này, mọi người hầu như không dám chớp mắt.
Đại chiến vừa mới bùng nổ.
Ai cũng không muốn bỏ lỡ.
“Chém”.
Một lời rơi xuống, trường thương mà Lục Thịnh cầm trong tay lóe ra ánh thương, tấn công Tần Ninh.
“Huyền Đao Phong!”
Tần Ninh vung bàn tay lên, bắt về phía người trước mặt.
Cơn gió nhẹ nhàng nhỏ bé lúc này biến thành liệt phong.
Một con đao gió dài mười mét trong nháy mắt tuôn ra.
Lục Thịnh mặt không đổi sắc, trường thương thuận thế mà lên.
Phanh...
Đao gió gãy, ánh thương tán loạn.
Tần Ninh lúc này lấn lên một bước.
Lục Thịnh lúc này lui lại một bước.
Tất cả mọi người đều thấy rõ cảnh đó.
Không thể tin nổi.
Thật là không thể tin nổi.
Tần Ninh... đẩy lùi Lục Thịnh!
Chỉ trong một chiêu.
Thoạt nhìn là Tần Ninh chiếm thế thượng phong.
Lục Chung Hải lúc này hơi nhíu mày.
Vì phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên Lục Thịnh là con bài chưa lật cuối cùng của ông ta.
Ai mà ngờ được giữa đường nhảy ra một Hải Khâm, rồi giờ thì đến Ninh Khâm.
Tình huống hiện tại có vẻ rất không ổn.
Lúc này Khương Tồn Kiếm cũng nhìn ra một ít đầu mối.
Hải Khâm và Ninh Khâm này dường như là cố tình gây chuyện...
Nhưng trẻ tuổi như vậy, dưới trăm tuổi mà đã đến cảnh giới Sinh Tử.
Cực kỳ hiếm gặp ở Bắc Lan.
Lẽ nào cũng không phải là người Bắc Lan?
Lúc này, Tần Ninh triển khai thế tiến công.
Huyền Đao Phong tốc độ cực nhanh, nhưng sức bật lại không đủ.
“Chấn Phong Trảm”.
Tần Ninh căn bản không để cho Lục Thịnh có thời gian phản ứng.
Một chiêu chém vào thời khắc này vọt thẳng ra ngoài.
Lúc này, tiếng “phịch” vang lên lần thứ hai.
Cực kỳ hiếm thấy, cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng uy lực cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Giờ khắc này, bốn phía vang lên tiếng gió thổi ù ù.