Khi Tần Ninh viết xong, Vạn Phúc không khỏi thở ra.
“Dựa theo biện pháp này của ta, nhất định sẽ được. Nếu thiên phú của ông còn như xưa, có khả năng sẽ tiến thêm một bước”.
“Lão hủ hiểu rõ!”
Vạn Phúc lúc này khom người, bái Tần Ninh thật sâu.
“Đa tạ Tần công tử, ân này tình là lão hủ nợ Tần công tử, sau này nhất định sẽ báo đáp Tần công tử”.
Nghe đến lời này, Tần Ninh phất tay một cái, cũng không nhiều lời.
Ân tình của một cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp mà thôi.
Hắn cũng không cần thiết phải ghi nhớ.
Tần Ninh nhìn Vạn Khuynh Tuyết, cười híp mắt nói: “Trở về nói cho lão già Vạn Nhất Thiên kia”.
“Sau này rảnh rỗi, Tần Ninh ta sẽ đến thăm, lão ta đừng có chết đấy”.
Vạn Khuynh Tuyết nghe vậy thì sững sờ rồi lập tức gật đầu.
Đạo Thiên Hành lúc này vội vàng đi tới trước mặt Tần Ninh, cúi đầu bái lạy.
“Tần gia, mọi chuyện đã kết thúc, tiểu nhân cũng nên đi ngao du khắp thiên sơn vạn thủy của đại lục Vạn Thiên, chúng ta có duyên sẽ gặp mặt”.
“Được!”