Phong Thần Châu

Chương 2285




 Không nói đến Phong Lôi Tử, chính là Phong Lôi tông lần này có khoảng hai mươi người tài giỏi ở cảnh giới Niết Bàn thất trọng, ai cũng không yếu hơn ông ta.  

 

“Ha ha...”  

 

Vào lúc này, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.  

 

Ở nơi xa có một ánh sáng như sấm sét lóe lên.  

 

Ánh sáng đó lóe trên không trung, phảng phất như đang tụ lại thành một con đường  

 

Trên ánh sáng xuất hiện một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới.  

 

Bốn phía xe ngựa là những người cầm kiếm đứng nghiêm.  

 

“Phong Lôi Tử, ta còn tưởng chỉ có ta tới đây, không nghĩ tới ngươi lại đến sớm hơn cả ta”.  

 

Tiếng cười to vang vọng, một thân ảnh từ trong xe ngựa đi ra.  

 

Một người mặc áo tím, thân hình hơi gầy gò, hai mắt nhỏ mà lõm, lộ ra một vẻ âm lãnh.  

 

“Tử Tiêu trang chủ!”  

 

Phong Lôi Tử nhìn người tới, ánh mắt đông cứng lại, rồi lập tức cười nhạt một tiếng: “Tốc độ của ngươi cũng không chậm!”  

 

“Tử Tiêu trang chủ, sơn trang Tử Tiêu cũng tới”.  

 

Sắc mặt của Thương Ngọc Giang lúc này có chút khó coi.  

 

Sơn trang Tử Tiêu cũng là tông môn đứng đầu của khu Giang Đông, Tử Tiêu trang chủ có thực lực hoàn toàn không kém Phong Lôi Tử.  

 

Hai đại tông môn này lại dám ngang nhiên đi tới Giang Bắc.  

 

Chỉ là, trong bốn đại tông môn của Giang Bắc, hiện tại có ba thế lực bị Tần Ninh hầu như cắt đứt chân.  

 

Thực ra, coi như không có Tần Ninh thì bốn đại tông môn liên thủ cũng không bằng Phong Lôi tông cùng sơn trang Tử Tiêu.  

 

Phong Lôi Tử, Sinh Tử nhất kiếp.  

 

Tử Tiêu trang chủ cũng là Sinh Tử nhất kiếp.  

 

Hai người này đủ để quét ngang Giang Bắc.  

 

Tử Tiêu trang chủ thoạt nhìn sắc mặt âm lãnh, nói ra cũng thấy kỳ quái.  

 

“Phong Lôi Tử, ngươi biết việc này rồi mà cũng không báo cho ta gì cả, tốt xấu gì cũng cùng nhau đi, các ngươi chưa chắc đã ngoạm được hết Tử Hiên Các này đâu!”  

 

“Phong mỗ tự nhận vẫn có chút thực lực, Tử Tiêu trang chủ không đến, Phong Lôi tông chúng ta cũng có thể nuốt hết”.  

 

Trong lời nói của hai người có mùi đối đầu gay gắt.  

 

Tần Ninh lúc này nhìn hai phe, cũng không để ý.  

 

“Hai vị vừa mới gặp mặt liền tức giận rồi, vậy cũng không tốt lắm đâu?”  

 

Có một thanh âm trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên vào thời khắc này.  

 

Từng thân ảnh chân đạp thuyền nhỏ phiêu đãng trên không trung xuất hiện.  

 

Người phụ nữ đứng đầu có khí tức mạnh mẽ thâm hậu, dáng người yểu điệu, có mấy phần tư sắc.  

 

“Tà Linh Nguyệt!”