Phong Thần Châu

Chương 213






Rõ ràng là bức tranh này đang mô tả một buổi yến hội.  
Ca múa mừng cảnh thái bình, tấu nhạc đàn sáo.  
Ở phía dưới có mười mấy người, trong đó có một nam một nữ mang thần thái cung kính, một người thổi sáo, một người đánh đàn phối hợp nhịp nhàng với nhau.  
Còn có một người vẽ tranh, mấy người vừa hát vừa múa.  
Rõ ràng, sư tôn của lão tổ nhà mình là thượng khách.  
Nhưng thanh niên trong bức họa đó lại tùy ý ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ lười nhác.  
Hơn nữa, không khó để nhìn ra, mấy người đang ngồi đều nhìn tôn giả Thanh Vân với vẻ cung kính, nhưng ánh mắt lại dường như tập trung lên người thanh niên kia.  
Người thanh niên mặc bộ một áo choàng màu xanh nhạt, tùy ý ngồi đó là ai.  
Thiên Ám càng nhìn, càng cảm thấy thần bí.  
Người này là ai.  
Hình như địa vị của hắn còn cao hơn tôn giả Thanh Vân một bậc!  
“Bức tranh yến hội này đặt ở đây sao?”  
Tần Ninh nhàn nhạt lên tiếng.  
“Hả?”  
Thiên Ám vội vàng nói: “Không phải như vậy, vốn dĩ Linh Các chính là nơi quan trọng nhất trong học viện Thiên Thần.

Năm đó, học viện Thiên Thần có thể nói là lừng lẫy một thời, không biết có bao nhiêu nhân vật trên Cửu U đại lục đều tới xin học”.  

“Nhưng theo sự hiu quạnh về sau thì học viện cũng không còn mạnh như trước, điều đó dẫn tới nơi này cũng dần trở nên vắng vẻ”.  
“Một phần là vì, học viện Thiên Thần từng huy hoàng, có không ít những thứ có giá trị không tầm thường, sợ bị người khác cướp mất cho nên cố gắng đặt ở chỗ không thu hút sự chú ý của người khác”.  
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại chợt bật cười.  
“Lời nói này chắc là giả rồi!”  
Tần Ninh lên tiếng: “Ta thấy các ông vẫn chưa nhìn ra manh mối ở trong cuộn tranh này, chỉ cho rằng là cuộn tranh bình thường cho nên đặt ở đây không quan tâm”.  
Nghe câu nói này, Thiên Ám đành cười ngượng.  
Tần Ninh nói không sai.  
Học viện Thiên Thần đã trải qua mấy vạn năm, bây giờ thật sự đã sa sút.

Trên chặng đường này đã làm mất không ít đồ quý, nhưng cũng đã giấu đi để bảo tồn không ít và đều đặt ở chỗ an toàn tuyệt đối.  
Nếu không đã sớm bị các đế quốc lớn, thượng quốc, cương quốc nuốt sạch rồi.  
Mà cuộn tranh này thì quả thật đã được kiểm định qua từng thời kỳ, nhưng mỗi lần đều không phát hiện ra điểm kỳ lạ nào nên bày ở đây không quan tâm nữa.  
“Lẽ nào, cuộn tranh này có chỗ nào đó khác thường sao?”  
Thiên Ám không khỏi cất tiếng hỏi.  
Chỉ là sau khi hỏi xong, Thiên Ám lại cảm thấy bản thân ông ta rất ngu ngốc.  
Nếu không có gì đặc biệt thì cớ gì đêm hôm Tần Ninh lại chạy tới đây?  
“Ừ!”  
Tần Ninh gật đầu nói: “Bức tranh này quả thật là rất quý giá, nhưng đã đặt ở nơi này thì cứ để ở đây đi!”  
Tần Ninh lại nói: “Hôm nay ta tới là để lấy một thứ, còn bức tranh này thì để nguyên tại chỗ, không được dịch chuyển!”  
Tần Ninh vừa nói xong thì nhìn cuộn tranh, trầm tư suy ngẫm.  
Lấy đi một vật?  
Rốt cuộc trong bức tranh này có ẩn dấu huyền cơ gì?  
“Mở!”  
Trong chớp mắt khi Tần Ninh vung tay lên, từng luồng linh ấn ngưng tụ lại.

Những luồng linh ấn đó tụ tập lại đủ mấy trăm tia sáng, mỗi một tia đều bay lượn, lao đi vun vút.   
Cuối cùng thì xuyên vào trong bức tranh.  
Trong cuộn tranh, một nam một nữ thổi sáo đánh đàn kia bỗng như sống lại, vẻ mặt hồng hào.  
Sắc mặt của Tần Ninh không thay đổi, từ từ nhắm mắt lại.  
Cả thân thể hắn lúc này dường như không còn hơi thở.  
Cảnh tượng thay đổi, bóng hình của hắn đã xuất hiện bên trong cuộn tranh.  
Một cảnh tượng hân hoan, hưng thịnh.  
“Đại đế!”  
“Đại đế!”  

Lúc này, trong cuộn tranh, một nam một nữ kia quỳ một gối, ngừng biểu diễn.  
Tần Ninh xua tay, tỏ ý bảo hai người đứng lên.  
“Các ngươi trong bức tranh đã có linh tính, không hổ là bức tranh của Họa Thánh!”  
Tần Ninh điềm nhiên cười một tiếng.  
“Không biết đại đế có chuyện gì chỉ giáo?”  
Lúc này, người đàn ông đã đứng lên, cung kính nói.  
“Lấy đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên!”  
Lời này vừa nói ra, hai người nam nữ kia đang đứng bỗng chốc lại quỳ xuống bằng hai gối, vẻ mặt kinh hãi.   
“Đại đế bớt giận!”  
Người đàn ông lại nói: “Nếu như hậu bối của chúng thần đắc tội với đại đế, mong đại đế hãy tha cho chúng tội chết!”  
Lúc này, hai người họ đang vô cùng căng thẳng.  
“Các ngươi chỉ là linh hồn trong tranh, không cần lo lắng những chuyện khác chứ?”, Tần Ninh cau mày.  
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt hai người tái mét.  
“Năm đó nhìn các ngươi biễu diễn, ta thấy hai người có chút đạo âm tu nên chỉ điểm cho các ngươi.

Hậu nhân của các ngươi cũng rất có năng lực, một thành Lam Vân nho nhỏ tới giờ đã thành đế quốc Vân Lam”.  
“Nhưng, lần này ta cũng không muốn giết tận hậu nhân của các ngươi, mà chỉ dạy lại một số kẻ không biết điều!”  
“Nếu bọn chúng biết tiến biết thoái thì đương nhiên ta cũng tạm biệt trong vui vẻ”.  
Lời này vừa nói ra, hai người chợt thở phào.  
“Nếu đã như vậy thì chuyến đi này, đại đế có thể đem một tia họa linh của chúng thần đi.

Chúng thần nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt con cháu đời sau”.  
“Đúng đúng đúng”, người phụ nữ lập tức kích động nói: “Khiến đại đế không vui thì vợ chồng chúng thần nhất định phải dạy dỗ lại, nào dám phiền tới đại đế phải tức giận, tự mình ra tay!”  
“Cũng được!”  
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì các ngươi cũng thoát ra khỏi bức tranh đi!”  
“Vâng!”  
“Vâng!”  
Sau đó, đôi mắt của Tần Ninh từ từ mở ra.  
Lúc này, trong cuộn tranh kia, đàn sáo trong tay hai người đã biến mất không thấy, một luồng ánh sáng hiện ra, đàn sáo bỗng nhiên xuất hiện trong tay Tần Ninh.  
“Đàn Phù Diêu!”  
“Sáo Linh Diên!”  
Nhìn thấy đàn sáo này, thân thể của Thiên Ám bỗng run rẩy, sắc mặt ngạc nhiên, thậm chí là… sợ hãi.  
Đàn Phù Diêu! Sáo Linh Diên!  
Nghe nói, đôi đàn sáo âm tu bạn lữ này chính là của Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh uy danh lừng lẫy.  
Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh năm đó chính là võ giả chưa từng có ai biết đến, mà lại dùng đạo âm luật để tu luyện nên từ trước đến nay đều không nổi tiếng.  

Nhưng không biết tại sao bỗng nhiên lại nổi lên, thành tu vi cường đại cảnh giới Địa Võ, xây dựng lên đế quốc Vân Lam, mà tới giờ chính là 1 trong 10 đế quốc mạnh nhất.  
“Đôi nam nữ tấu đàn trong bức tranh đó là… Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh?”, Thiên Ám kinh ngạc.  
Điều này quả thật quá khó tin.  
Nếu như Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh trong bức họa chỉ là xứng là kẻ diễn tấu mà thôi.  
Vậy tổ sư năm đó mạnh tới mức nào?  
Tôn giả Thanh Vân còn mãnh liệt tới đâu?  
Thanh niên ngồi cạnh tôn giả Thanh Vân mang vẻ lười biếng kia là… sự vĩ đại đến mức nào?  
“Ta cho rằng ông sẽ hỏi ta tại sao lại lấy được đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên cơ!”  
Tần Ninh bĩu môi, thu lại đàn sáo.  
Lúc này, trong lòng Thiên Ám quả thật cũng có suy nghĩ không an phận.  
Có thể lấy ra đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên, vậy thì chứng tỏ, trong bức tranh này có động thiên, nếu có thể hoàn toàn lật mở bí mật…  
“Được rồi, đi thôi!”  
Tần Ninh lại nói: “Bức tranh này đã lặng lẽ ở đây mấy vạn năm rồi vậy thì tiếp tục để ở đây đi!”  
Như nhìn ra suy nghĩ của Thiên Ám, Tần Ninh bình tĩnh nói: “Ông đừng nghĩ tới bức tranh này, là do Họa Thánh vẽ ra nên tự thành một động thiên, hơn nữa còn có càn khôn.

Bây giờ trừ ta ra thì không kẻ nào mở được”.  
Lời này vừa nói ra, Thiên Ám run rẩy gượng cười, vẻ mặt đỏ bừng.

Có vẻ như tất cả những suy nghĩ của ông ta đều bị Tần Ninh nhìn thấu.

Rời khỏi Linh Các, Tần Ninh trở về khu 36.

Lúc này, Thiên Ám cũng khó mà an lòng, cả đêm chạy tới hoàng cung.

Chuyện này thật quá khó bề tưởng tượng, tốt nhất là nói với Minh Ung.

Vốn cho rằng dần dần có thể đoán ra được thân phận của Tần Ninh, nhưng Tần Ninh lại ngày càng thần bí rồi..