Phong Thần Châu

Chương 202






“Vừa mới sáng sớm đã tới trước của nhà ta ồn ào gì đấy?”  
Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên, nói: “Không biết mới sáng ra mà làm phiền người ta thế này thì sẽ khó chịu lắm không?”  
“Ngươi chính là Tần Ninh?”  
Lam Vân Sam nhìn thấy một thiếu niên mặc áo nhà nho màu trắng, tóc dài buộc lên, lông mày thanh tú thì hơi giật mình.  
Thiếu niên nhìn mới 16, 17 tuổi này chính là Tần Ninh?  
Đáng chết!  
Trẻ như vậy mà công chúa Vân Sương Nhi lại đồng ý làm tì nữ cho hắn?  
“Là ta, có chuyện gì?”  
Tần Ninh đi tới bên cạnh bàn đá kia, ngồi xuống, còn ngáp một cái.  
Tối qua tu luyện đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 4.

Mấy ngày nay đều giúp Thiên Động Tiên mở lại Tinh Môn, bận rộn đến mức hơi mỏi.  
“Có chuyện gì?”  
Lam Vân Sam nhìn Tần Ninh tùy ý như vậy, gần như chẳng coi hắn ta ra gì, bỗng chốc bốc hỏa.  
“Thằng nhãi, ta thấy ngươi không biết sống chết rồi đấy”.  
Lam Vân Sam hét lên: “Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc Vân Lam, ngươi biết không?”  
“Biết…”  

Biết?  
Thế mà thằng nhãi này lại biết!  
Biết mà vẫn dám nhận Vân Sương Nhi làm tì nữ.  
“Nếu đã biết mà còn dám bắt công chúa điện hạ làm tì nữ thì ngươi sắp chết đến nơi rồi đấy, biết không?”  
“Không biết…”  
“Ngươi…”  
Lam Vân Sam sải bước lên, sắc mặt xanh xám, hét lớn: “Tần Ninh, công tử ta cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống trước mặt ta cầu xin và giải trừ quan hệ chủ tớ của ngươi và công chúa”.  
“Nếu không thì ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”  
“Còn chưa đánh cái nào đã kêu chết không có chỗ chôn”, Tần Ninh xua tay, thản nhiên nói: “Đồ con nít nhà ngươi còn chưa có năng lực đấy đâu”.  
Đồ con nít…  
Lam Vân Sam gần như muốn nôn ra máu.  
Thiếu niên trước mặt còn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi mà dám kêu hắn ta là đồ con nít.  
Chỉ là một đệ tử linh đồ của học viện Thiên Thần đế quốc Bắc Minh thôi mà dám bàn chuyện năng lực với hắn ta?  
“Tự mình muốn chết thì đừng trách người khác!”  
Hai tiếng soạt soạt vang lên, trong tay Lam Vân Sam lại hiện ra hai thanh đoản kiếm, sải bước đi lên, chém giết về phía Tần Ninh.  
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tần Ninh dần hiện lên một tia sát khí.  
Luôn có những người không biết trời cao đất dày, tự dẫn xác tới xin chết.  
“Lam Vân Sam, láo xược!”  
Một tiếng hét lanh lảnh vang lên.  
Hai bóng dáng yêu kiều lao tới.  
Trong đó, có một người chính là Vân Sương Nhi.  
Vân Sương Nhi hôm nay mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, tôn lên thân hình yêu kiều với đường cong tinh tế, đôi lông mi dài, đôi mắt sáng, làn môi mỏng manh mang theo sự quyến rũ khiến người khác không khỏi muốn hôn lên nó.  
Chỉ là lúc này, trên vẻ mặt xinh đẹp thuần khiết đó lại mang chút tức giận.  
“Lam Vân Sam, ngươi đang làm gì!”  
Nhìn thấy bóng người trước mặt, Vân Sương Nhi không nén được quát lên.  
“Công chúa điện hạ!”  
Lam Vân Sam thu lại kiếm, chắp tay nói: “Công chúa điện hạ, thằng nhãi này không biết trời cao đất dày, dám thu nhận người làm tì nữ, lần này kẻ hèn này tới đưa công chúa điện hạ trở về, thuận tiện giết chết kẻ không biết trời cao đất dày này”.  
“Đủ rồi!”  
Vân Sương Nhi quát lên: “Chuyện của ta, ta có thể tự giải quyết, ngươi quay về đi!”  
“Công chúa điện hạ…”  
“Ta bảo ngươi về đi, không nghe thấy sao?”  
Lam Vân Sam siết chặt hai tay, kêu lên răng rắc.  
“Xin thứ cho tại hạ không thể tuân lệnh!”  
Lam Vân Sam mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn về Tần Ninh phía trước, quát mắng: “Tên này uy hiếp, ép buộc công chúa điện hạ trở thành tì nữ của hắn.


Đây chính là lời khiêu khích với đế quốc Vân Lam ta”.  
“Hôm nay, Lam Vân Sam ta nhất định phải giết tên này, bảo vệ danh dự của đế quốc Vân Lam!”  
“Ồ, giết ta hả?”  
Khóe miệng Tần Ninh hiện lên một tia chế giễu.  
“Công tử!”, Vân Sương Nhi vội vàng chắp tay, nói: “Xin cho hắn ta một cơ hội, hắn ta chỉ là quá lo lắng cho ta…”  
Mà cảnh tượng này đâm vào mắt Lam Vân Sam thì khiến hắn ta bỗng chốc nổ tung.  
Đường đường là công chúa đế quốc Vân Lam mà lúc này lại khom lưng khuỵu gối cầu xin Tần Ninh?  
Đây quả là một nỗi nhục vô cùng lớn.  
“Công chúa điện hạ!”  
Lam Vân Sam bỗng chốc hét lên: “Có phải tên này uy hiếp người không? Hay là đã hạ cổ người? Kẻ hèn này sẽ bắt hắn ngay lập tức, ta có 100 cách để khiến hắn chết không có chỗ chôn!”  
“Lam Vân Sam, ngươi im miệng!”  
“Được…”  
Lúc này, Tần Ninh đứng lên, thản nhiên nói: “Ta cũng muốn xem xem, ngươi có cách gì hay ho”.  
“Muốn chết!”  
“Dừng tay!”  
Lam Vân Sam vừa muốn xông lên thì một bóng người lao tới ngay lúc này.  
Đó chính là Hứa Thông Thiên.  
Bóng người vụt qua, Hứa Thông Thiên đứng trước mặt Tần Ninh.  
“Láo xược, đây chính là học viện Thiên Thần, chứ không phải là chỗ để ngươi giở thói ngang ngược!”, Hứa Thông Thiên nhìn Lam Vân Sam trước mắt, bỗng chốc hét lên.  
Lão ta được viện trưởng phái tới khu 36, mỗi ngày theo dõi Tần Ninh.

Trên thực tế, qua thời gian 1, 2 tháng lão ta đã hiểu rõ.  
Viện trưởng nào có bảo lão ta đi giám sát Tần Ninh, mà căn bản là tới để bảo vệ Tần Ninh, trợ giúp cho hắn.  
Lão ta vừa nghe thấy hai người Viên Cương và Phương Thế Thành bị giết thì lập tức lao tới, sợ Tần Ninh xảy ra chuyện gì.  
“Hứa trưởng lão, đã lâu không gặp!”  
Sở Phương nheo mắt cười nói: “Vị này là Lam Vân Sam, công tử của Lam gia tới từ đế quốc Vân Lam.

Hứa trưởng lão, Lam công tử chỉ muốn đưa công chúa của họ trở về, như vậy cũng không quá đáng chứ?”  
Vẻ mặt Hứa Thông Thiên chợt sững lại.  
Đế quốc Vân Lam là một trong 10 đế quốc lớn, sức mạnh quốc gia hùng hậu.

Chuyện Vân Sương Nhi là công chúa của Vân Lam mà Tần Ninh thu nhận làm tì nữ thì lão ta cũng biết.  
Nếu đế quốc Vân Lam đã biết chuyện này thì nhất định sẽ gây phiền phức, chỉ là không ngờ, phiền phức lại tới nhanh như vậy.


“Muốn đưa công chúa quý quốc đi thì quả thật không quá đáng.

Nhưng lại giết hai đệ tử linh đồ Viên Cương, Phương Thế Thành của học viện Thiên Thần ta thì Lam Vân Sam ngươi giải thích thế nào?”  
“Giải thích?”  
Lam Vân Sam cười giễu nói: “Chỉ là hai đệ tử cảnh giới Linh Đài tầng 1, giết thì giết thôi, có gì đáng phải đau lòng chứ?”  
“Ngươi nói cái gì?”  
Tần Ninh lúc này cau mày, sắc mặt trầm xuống.  
“Hai người Viên Cương và Phương Thế Thành bị giết rồi?”  
Tần Ninh vừa nói ra lời này, bàn tay Diệp Viên Viên đã để sẵn vào thắt lưng.  
Đi theo Tần Ninh một thời gian rồi, nàng biết, biểu cảm này của Tần Ninh chứng tỏ hắn đang rất tức giận.  
Tần Ninh tức giận rồi thì hậu quả rất nghiêm trọng!  
“Hai con chó cản đường, ta giết rồi thì ngươi làm được gì?”  
Lam Vân Sam nhìn vẻ mặt Tần Ninh lộ vẻ tức giận thì nở nụ cười chế giễu.  
Hắn ta nhìn ra Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 4 mà thôi, trước mặt hắn ta cũng chẳng là cái thá gì.  
“Được, ngươi rất dũng cảm!”  
Tần Ninh gật đầu nói: “Đối với người dũng cảm, ta chỉ có một cách đó là, giết!”  
Lời này vừa nói ra, Hứa Thông Thiên giật nảy mình.  
Lam Vân Sam này là người thừa kế của Lam gia đế quốc Vân Lam.  
Danh tiếng của Lam Vân Sam đã lan truyền rộng khắp trong các thế tử, hoàng tử và các quý công tử của các đế quốc.  
Mà Lam gia, chỉ đứng sau gia tộc hoàng thất Vân gia của đế quốc Vân Lam, thực lực hùng hậu.  
Giết?  
Đừng đùa thế chứ!  
“Hứa trưởng lão, ông không nghe thấy lời nói của ta sao?”  
Lúc này, hai tay Tần Ninh chắp phía sau, thản nhiên nói: “Xem ra, ta không ra lệnh được cho ông rồi?”  
Sau đó, bàn tay của Tần Ninh chậm rãi giơ ra.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.