Phong Thần Châu

Chương 190






Bốn đế quốc đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến viếng thăm này, chỉ để xem đế quốc Bắc Minh còn ẩn giấu bao nhiêu phần thực lực.

Nếu như bọn họ phát hiện đế quốc Bắc Minh không có ẩn giấu thực lực mạnh mẽ, thì e rằng bốn đế quốc đang ráo riết dòm ngó đó sẽ ngay lập tức ra tay với đế quốc Bắc Minh.

Một khi bốn đế quốc đó liên kết với nhau, đế quốc Bắc Minh đừng nói là phát triển, chỉ sợ muốn tự bảo vệ mình còn khó khăn.

Đây không phải là một trận tỷ thí đơn giản.

Do đó, đế quốc Bắc Minh bắt buộc phải giành chiến thắng.

Hơn nữa còn phải chiến thắng một cách mỹ mãn, để bốn đế quốc láng giềng kia không còn gì để nói.

"Minh Ung bệ hạ, không biết chúng ta còn cần phải đợi bao lâu nữa? Vị khách quý kia bây giờ đang ở đâu?"  
Tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang cười nói: "Chẳng lẽ người của bốn đế quốc bọn ta đến đây làm khách đều phải chờ hết một ngày sao?"  
"Tới rồi!"  
Hoàng đế Minh Ung nhìn về phía trước.

Lúc này, có một bóng người bước vào cùng với Minh Vũ, đi bên cạnh người đó có hai cô gái vô cùng xinh đẹp.

Người đó chính là Tần Ninh!  
Cũng vào lúc này, bốn thượng khách của bốn đế quốc kia đều trợn mắt há mồm.

Vị khách quý mà hoàng đế Minh Ung nhắc đến chính là thiếu niên đó hay sao?  

Mà Xích Như Hỏa lúc này cũng hơi ngẩn ra.

Thiếu niên này chính là người mà hôm qua hắn ta gặp ở quán rượu Thánh Tước, không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây lần nữa.

"Thật thú vị! "  
Xích Như Hỏa vô cùng kỳ vọng, nếu như thiếu niên này là một trong những thành viên tham gia tỷ thí, thì chắc chắn mọi chuyện sẽ rất thú vị.

"Đây là Tần Ninh, Tần công tử Tần gia, khách quý của đế quốc Bắc Minh ta".

Hoàng đế Minh Ung tỉ mỉ giới thiệu.

Tần Ninh không thèm để ý đến những tính toán nhỏ nhặt trong lòng của Minh Ung, chỉ thẳng thừng ngồi xuống.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng yên một bên, không nói lời nào.

"Được rồi, bây giờ có thể bắt đầu tỷ thí!"  
Hoàng đế Minh Ung ra hiệu, bốn bóng người lần lượt bước ra ngoài.

Bốn người này nhìn kỹ đều chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đều là cao thủ cảnh giới Linh Đài.

Còn trẻ mà đã có thể đạt đến cảnh giới cao như vậy, đúng là đáng tự hào.

Hoàng đế Minh Ung nói: "Mấy vị đường xa tới đây đều là khách quý, lần này trao đổi tỷ thí tất cả đã chuẩn bị xong, chia làm bốn lần tỷ thí: đan thuật, trận thuật, khí thuật, kiếm thuật".

"Bốn người này chính là bốn hậu bối mà đế quốc Bắc Minh phái ra tỷ thí lần này!"  
Nhìn về phía trước, hoàng đế Minh Ung cười nhạt nói: "Các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu tỷ thí!"  
"Đợi đã!"  
Ngôn Vương của đế quốc Xích Nguyệt chậm rãi bước ra, mỉm cười nói: "Lần này nếu như năm đại đế quốc chúng ta đã tổ chức trận tỷ thí này, thì tất nhiên cũng phải có một chút phần thưởng chứ? Nếu không có phần thưởng, chẳng phải sẽ khiến cho người khác cười nhạo năm đại đế quốc chúng ta hay sao?"  
“Đúng, đúng, đúng!”, Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương cũng hùa theo nói: "Ta thấy chi bằng mỗi người ở mỗi lần tỷ thí đều cầm ra một bón bảo bối xem như là phần thưởng cho người thắng, thế nào?"  
"Ý kiến này rất hay!"  
"Ta cũng đồng ý".

Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt và tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang cũng gật đầu.

"Được!"  
Hoàng đế Minh Ung hiểu rằng ông ta không thể để lộ ra bất kỳ một sự lo lắng nào, nhân tài của đế quốc Bắc Minh cũng chưa chắc không mạnh bằng nhân tài của bốn đế quốc kia.

Lời này vừa nói ra, bốn người kia khẽ mỉm cười.

“Ta đại diện cho đế quốc Xích Nguyệt tỷ thí ải đầu tiên, cầm ra linh khí nhị phẩm kiếm Trảm Viên”.

"Kiếm này là thần binh đã từng được lão tổ của hoàng thất Xích Nguyệt sử dụng, truyền thừa qua mấy chục đời, chắc các vị đều đã nghe qua rồi chứ?"  
Kiếm Trảm Viên!  
Sắc mặt của Hoàng đế Minh Ung có vẻ không được tốt.

.

ngôn tình hay

Bọn họ thực sự đang lên kế hoạch tàn sát đế quốc Bắc Minh lần này.

Tất nhiên bên trong đế quốc Bắc Minh không thiếu linh khí nhị phẩm để cầm ra, tuy nhiên, kiếm Trảm Viên này tuy là linh khí nhị phẩm nhưng có uy danh lan xa, giá trị bất phàm.

"Ngôn Vương hào phóng như vậy, đế quốc Huyền Dương của ta cũng không thể keo kiệt!"  
Huyền Sư lúc này cũng bước ra, phất tay nói: "Đây là ngọc Kình Thiên có thể nuôi dưỡng kinh mạch của võ giả, ngưng tụ khí hải, vô cùng hiếm thấy trên Cửu U đại lục".

Kế đó, đạo sĩ Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt và tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang đều lấy bảo vật của họ ra.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Minh Vũ đang ngồi bên cạnh Tần Ninh cũng trở nên không ổn.

Những bảo vật mà bốn đế quốc mang ra càng có giá trị, thì càng chứng tỏ rằng bốn đế quốc đó lần này vô cùng tự tin.

Thiên tài ở đế quốc Bắc Minh không thiếu, nhưng nếu xét về những thiên tài đứng đầu, thì e rằng không thể hơn được bốn đế quốc kia.

Hoàng đế Minh Ung định thần lại, phất tay nói: "Đây là Phụng Ngọc đan, viên linh đan độc nhất vô nhị mà hoàng thất Bắc Minh đã truyền thừa xuống bao đời nay, công hiệu cụ thể như thế nào chắc không cần ta phải nhiều lời nữa đúng không?"  
Phụng Ngọc đan!  
Tương truyền rằng viên linh đan đó được luyện chế từ máu của linh thú cấp 4 Tử Loan Phụng, kết hợp với ngọc Thiên Trì, có tác dụng củng cố linh đài của võ giả cảnh giới Linh Đài.

Hoàng đế Minh Ung rõ ràng cũng rất nghiêm túc!  
"Năm món bảo vật này sẽ thuộc về người thắng trận".

Cuối cùng, năm quốc gia đã đạt được thỏa thuận và trận tỷ thí bắt đầu.

Trận đầu tiên là tỷ thí kiếm thuật.

Năm thiếu niên thiên tài của năm đế quốc chậm rãi tiến ra sân.

Quy tắc tỷ thí rất đơn giản.

Đối chiến từng cặp, người thắng lại tiếp tục đối chiến với nhau cho đến khi còn lại một người cuối cùng.

Năm người tham gia tỷ thí, trận này cũng không thể diễn ra nhanh chóng được.

Tần Ninh đang ngồi yên vị tại chỗ, nếm thử đồ ăn ngon, chỉ liếc mắt một cái, dường như hoàn toàn không quan tâm đến trận tỷ thí trước mặt.

Mà hoàng đế Minh Ung lúc này cũng đang lơ đãng.

Ông ta mời Tần Ninh đến đây, ngoài mặt là mời Tần Ninh đến xem tỷ thí, nhưng trên thực tế, ông ta hi vọng Tần Ninh sẽ ra tay.

Dựa trên những thông tin mà ông ta điều tra được, ông ta biết đan thuật của Tần Ninh vô cùng siêu phàm.

Ít nhất, nếu như Tần Ninh xuất chiến, có thể bảo đảm trong trận tỷ thí đan thuật và kiếm thuật, đế quốc Bắc Minh sẽ không rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng ông ta cũng biết rõ Tần Ninh kiêu ngạo như thế nào, chỉ sợ Tần Ninh không hề xem trận tỷ thí này ra gì.

Việc Tần Ninh đồng ý bảo vệ đế quốc Bắc Minh đã là phúc phần lớn nhất của đế quốc Bắc Minh rồi.


Bang…  
Trên bục tỷ thí, có một người đã bị đánh bay xuống đất.

Người bị đánh bại đó chính là thiếu niên kiếm khách đại diện cho đế quốc Bắc Minh.

Nhìn thấy cảnh này, Minh Vũ tái mặt.

Sao có thể thua sớm như vậy chứ!  
Người do bốn đế quốc kia phái ra lợi hại đến vậy sao?  
Trận tỷ thí kiếm thuật vẫn tiếp tục diễn ra, cuối cùng, Trác Vĩnh Sanh của đế quốc Huyền Dương đã thắng, nhận được năm món bảo vật.

Trận tỷ thí đầu tiên vậy mà đã kết thúc rất nhanh.

Kế đó sẽ là trận tỷ thí đồng thời của các thiên tài đan thuật, khí thuật và trận thuật.

Năm đại đế quốc lần lượt cử người ra trận.

Tần Ninh vẫn ngồi ở vị trí của mình, an tĩnh híp mắt lại.

Xem ra hôm nay, hắn thực sự chỉ là một người đến xem.

Minh Vũ càng nhìn càng lo lắng, rất muốn chen miệng vào, nhưng lại không dám nói lời nào.

Hắn ta cũng biết Tần Ninh cường bạo như thế nào, người này làm gì cũng tùy thuộc vào tâm trạng, hắn đối với cha con bọn họ có chút thiện cảm, chẳng qua cũng chỉ vì có giao tình với tổ tiên.

Tuy rằng hắn không biết Tần Ninh mới mười sáu tuổi lại có liên hệ bí ẩn gì với tổ tiên của mình, nhưng người này tuyệt đối không thể chọc vào, chỉ có thể thịnh tình tiếp đãi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến giữa trưa thì trận tỷ thí cũng dần dần kết thúc.

Nhìn thấy kết quả, hoàng đế Minh Ung cuối cùng cũng đã thay đổi sắc mặt, không thể bình tĩnh thêm được nữa.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.

com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.

com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.