Phong Thần Châu

Chương 1857




 Tần Ninh từ từ nói: “Bắc Thương, ta đã nói cho ngươi không chỉ một lần, rằng đại lục Vạn Thiên vô cùng hung hiểm, một vài chỗ, thực lực ngươi không đủ thì sẽ không thể vào, ngươi lại không chịu tin”.  

 

“Đây cũng tính là tự tạo nghiệp đấy!”  

 

Bắc Thương cúi đầu, bất mãn nói: “Biết ngươi học rộng hiểu sâu rồi, nhưng ngươi có nói cho ta đâu?”  

 

“Tò mò có ngày bỏ mạng, ngươi không biết à.”  

 

“Không biết!”  

 

Tần Ninh mặc kệ lão già này, nói tiếp: “Ngươi nói như vậy thì ta biết rồi”.  

 

“Nói như thế, những người đó có thể đã không lấy kính Bắc Thương đi được, xem ra lần này không uổng công”.  

 

Nghe đến lời này, Bắc Thương Đế Quân biết, thứ tốt mình quý trọng cả đời kết quả lại là dâng cho Tần Ninh.  

 

“Ngươi cũng không cần luyến tiếc, nếu thật là kính Nhân Hoàng, cũng may ngươi chưa phát hiện sự sâu xa trong đó, nếu không thì ngươi đã phải nhanh hơn rồi. Trên đại lục Vạn Thiên này e là chỉ có ta mới có thể khống chế kính Nhân Hoàng”.  

 

“Lão già ta không thích nhất chính là dáng vẻ kiêu ngạo khoe mẽ của ngươi đấy, như kiểu trên đời này không có gì là ngươi không biết vậy”.  

 

“Thì đúng mà!”  

 

Tần Ninh cũng lười cãi nhau với lão già này, khoát tay nói: “Đừng keo kiệt như vậy, đồ nhi ta đến huyền cảnh Tạo Hóa khí đoạn rồi, ngươi gia tăng sức lực cho nó đạt đến hình đoạn đi!”  

 

“Ngươi thật không biết xấu hổ”.  

 

“Ngươi không phải đã sớm biết rồi hay sao?”  

 

“...”  

 

Bắc Thương Đế Quân im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Được rồi, ta không dài dòng với ngươi nữa, để ta xuất thủ cũng được”.  

 

“Vậy ngươi phải nói cho ta biết, những nơi ở đại lục Vạn Thiên mà ngươi nói là không thể đi, rốt cuộc tiếp nối với nơi nào?”  

 


Hai mắt Bắc Thương Đế Quân lấp lánh, hỏi: “Hoàng Diệp Hỏa Thánh Nhũ là chí bảo thiên địa hiếm thấy, ta có thể lấy được từ những nơi đó, nhưng vẫn cảm giác những nơi ấy không đơn giản”.  

 

“Tiếp nối với nơi nào?”  

 

Tần Ninh trầm mặc khoảng khắc, từ từ nói: “Ngươi chắc cũng từng nghe đến thế giới Cửu Thiên!”  

 

“Ngoại trừ đại lục Vạn Thiên ra thì thật sự tồn tại những thế giới khác?”  

 

“Ừ!”  

 

Tần Ninh gật đầu nói: “Hơn nữa cũng càng mênh mông hơn, mạnh mẽ hơn đại lục Vạn Thiên. Biết được những chuyện này rồi, ngươi thỏa mãn chưa?”  

 

“Thật sự nghĩ không thông thì sao phải nghĩ nhiều làm gì?”  

 

“Coi như biết là nơi nào thì chút thực lực ấy của ngươi cũng không thể đi qua gông cùm hạn chế của thế giới này, đi đến nơi đó, biết thêm không phải là tăng thêm phiền não cho bản thân sao?”  

 

Bắc Thương Đế Quân tự giễu cười một tiếng.  


 

“Còn đồ đệ của ngươi, ta thấy hắn ta đã đủ rồi, không cần ta giúp thêm điều gì đâu”.  

 

“Ngươi lừa ta?”