Phong Thần Châu

Chương 1792




 Kim Chính Thiên lúc này biết rõ, ông ta ăn chắc Tần Ninh rồi.  

 

Thạch Cảm Đương là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, ông ta cũng vậy.  

 

Nhóm ba người Tần Ninh chắc chắn không ngăn được mất người Hà Thanh Nguyên.  

 

“Đi ra ngoài trước đã!”  

 

Diệp Viên Viên kéo Vân Sương Nhi cùng ra ngoài cung điện.  

 

Kim Chính Thiên lúc này quát lớn: “Đi đi, lấy đỉnh!”  

 

“Ta biết rồi!”  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Các ngươi nhất định nói lời phải giữ lấy lời!”  

 

“Đương nhiên rồi!”  

 

Kim Chính Thiên nôn nóng không chờ nổi nữa rồi.  

 

Tần Ninh đi đến phía trước huyền đỉnh Hư Nhĩ, ngón tay thò vào huyền đỉnh thăm dò bên trong.  

 

Bỗng chốc, một mùi máu tươi nồng nặc tràn ra.  

 

“Chiếc đỉnh cổ này quá kỳ lạ!”  

 

Mấy người Kim Chính Thiên và Hà Thanh Nguyên đều biến sắc.  

 

Cũng may bọn họ không bị vui sướng tìm thấy đỉnh cổ che mờ mắt, làm đảo lộn tâm trí, nếu không thì người thảm chính là bọn họ rồi!  

 

Biểu cảm của Tần Ninh lúc này càng ngày càng thê thảm.  

 

Thạch Cảm Đương lo lắng không thôi, hận không thể xông ra ngay lập tức, liều sống liều chết với mấy người Kim Chính Thiên.  

 

“Có độc!”  

 

Tần Ninh lúc này nhấc tay lên, cơ thể lảo đảo lùi lại, té ngã trên mặt đất.  

 

“Sư tôn!”  

 

Thạch Cảm Đương vội vàng lao đến.  

 

Tần Ninh thở hổn hển nói: “Trong đỉnh có kịch độc, bây giờ đã truyền sang người của ta rồi, lần này bọn ta đã có thể đi được chưa?”  

 

“Đi? Nghĩ hay quá ha!”  

 

Kim Chính Thiên cười ha ha một tiếng, nói: “Tần Ninh, ngươi đúng là vẫn quá ngây thơ rồi!”  

 

Kim Chính Thiên vung tay lên, đỉnh cổ rơi xuống trước mặt mấy người.  

 

Trong đỉnh quả nhiên có gì đó kỳ lạ, cũng may để Tần Ninh thử trước!  

 

Bây giờ thì ngược lại không còn vấn đề gì nữa.  

 

Sắc mặt Tần Ninh tái nhợt, bộ dạng tiều tuỵ vì bệnh.  

 

Nhưng khi nhìn thấy Kim Chính Thiên lấy đỉnh cổ đến trước mặt, Tần Ninh lại khẽ nhếch miệng cười.  

 

“Nếu như các vị đã nói lời không giữ lời thì ta đây có lừa các vị cũng không phải chịu trách nhiệm!”  

 

“Nổ!”  

 

Trong chốc lát, bàn tay vốn đang đen sì của Tần Ninh lúc này bỗng khôi phục bình thường.  


 

“Tiểu tử, ngươi dám dở trò lừa bịp!”  

 

Vừa dứt lời, sắc mặt của Kim Chính Thiên đen sì, phịch một tiếng té ngã trên mặt đất.