Phong Thần Châu

Chương 1778




Tần Ninh phất tay, lười nói nhảm.  

 

“Ai dám?”  

 

Thế mà lúc này, có tiếng quát đột nhiên vang lên.  

 

Một đội người ầm ầm đi tới.  

 

Một ông già đứng đầu, râu tóc trắng xóa, áo bào màu lam, khí tức kéo dài.  

 

Xung quanh có mấy người khí tức sâu rộng.  

 

“Ông nội!”  

 

Hà Nguyên nhìn thấy ông già kia, nước mắt nước mũi liền chảy ra.  

 

Hắn ta rất muốn khóc!  

 

Tần Ninh thật đáng sợ.  

 

Một lời không hợp, nói một không hai.  

 

Hai cô gái tuyệt sắc kia ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn.  

 

“Lão hủ là trưởng tộc Hà gia của đại lục Hà Bá, Hà Thanh Nguyên, không biết Hà Nguyên sao lại đắc tội mấy vị?”, Hà Thanh Nguyên liếc mắt là biết Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở cảnh giới Địa Vị sơ kỳ.  

 

Trẻ tuổi như vậy mà đạt cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, lại còn khá cung kính với Tần Ninh.  

 

Mấy người này, thân phận chỉ sợ không đơn giản.  

 

“Cũng không có gì, chỉ là có mắt như mù mà thôi!”  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Thương gia hảo tâm sắp xếp chỗ ở cho, không cảm kích thì thôi đi, lại còn muốn bắt nạt người ta, nhưng cũng không quan trọng, hắn ta chửi ta, vậy là không thể tha thứ!”  

 

Chửi?  

 

Hà Nguyên chỉ thấy oan ức trong lòng.  

 

Hắn ta mới nói một câu: Ông đây nói chuyện mà ngươi cũng dám xen vào à?  

 

Đây chính là chửi Tần Ninh?  

 

Bình thường, Hà Nguyên cảm thấy mình đã ngông cuồng lắm rồi.  

 

Không nghĩ tới, Tần Ninh còn cuồng vọng hơn cả hắn ta.  

 

“Làm phiền các vị quá, ta nhất định sẽ dạy dỗ thằng bé lại cẩn thận!”, Hà Thanh Nguyên chắp tay nói.  

 

“Không biết mấy vị tới từ đâu?”  

 

Hà Thanh Nguyên cười nói: “Tại hạ nhất định sẽ đích thân đến cửa, xin lỗi trưởng bối của các vị”.  

 

“Cửu U đại lục!”  

 

Tần Ninh không thèm để ý nói: “Xin lỗi thì thôi, chúng ta đại diện Cửu U đại lục mà đến, không có trưởng bối nào cả!”  

 

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hà Thanh Nguyên lóe lên.  

 

Tần Ninh nói thế, thì phải cân nhắc.  

 


Hà Thanh Nguyên tức thì thay đổi khí thế.  

 

Vừa rồi là khách khí, lúc này đột nhiên trở nên lạnh lùng.  

Khí tức của cảnh giới Địa Vị hậu kỳ được mở ra hoàn toàn.