Phong Thần Châu

Chương 1774




Rất dễ thấy, Thạch Cảm Đương thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi lại cực kỳ tôn kính Tần Ninh.  

 

Thế nhưng, rõ ràng khí tức của Thạch Cảm Đương mạnh hơn Tần Ninh nhiều.  

 

Bái sư, phần lớn đều lựa chọn người mạnh hơn chính mình, nào có chọn yếu hơn mình?  

 

Thương Dương nhất thời cũng không hiểu nổi.  

 

“Thạch đại ca!”  

 

Lúc này, mấy người đi tới một đình viện bên ngoài.  

 

Mở cửa viện ra.  

 

Một người đi ra, có mùi thơm nhàn nhạt.  

 

Cô gái xuất hiện có vẻ ngoài khoảng mười sáu bảy tuổi, tóc dài mượt mà, váy Tử La ôm người, thoạt nhìn thanh tân đạm nhã, giống như nụ hoa sen chớm nở.  

 

Mới bây giờ mà đã giống một mỹ nhân rồi, sau này mà trưởng thành thì cũng sẽ kinh diễm một phương.  

 

Tần Ninh đánh giá vài lần, đoán rằng có lẽ đây là Thương Nguyệt!  

 


Thạch Cảm Đương trước giờ đều vậy, không phải mỹ nữ, hắn ta chịu ngặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mới là lạ.  

 

“Thạch đại ca, huynh tới rồi!”  

 

Thương Nguyệt đi tới bên Thạch Cảm Đương, liền cảm thấy xấu hổ.  

 

Nhìn thấy Tần Ninh, cô ta cũng khẽ gật đầu.  

 

Khi thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh Tần Ninh, quả thật có hơi thấy tự ti, mặc cảm.  

 

Diệp Viên Viên mặc váy xanh, có dáng vẻ luôn luôn lạnh lùng như băng.  


 

Vân Sương Nhi mặc váy dài màu hồng, tư thái xinh đẹp, rất có vẻ linh động, hiếu kỳ.  

 

Hai người một lạnh một nóng, hợp lại càng thêm nổi bật, quan trọng nhất là, tư sắc xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành khiến người ta cảm thấy như là tiên tử hạ phàm.  

 

“Tiểu Nguyệt Nguyệt!”  

 

Thạch Cảm Đương cười híp mắt nói: “Mấy ngày không gặp, muội có nhớ ta không?”  

 

Tiểu Nguyệt Nguyệt...  

 

Nghe được câu xưng hô này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi quay sang nhìn Tần Ninh.  

 

Đây chính là biệt danh mà Tần Ninh gọi Cốc Tân Nguyệt mỗi ngày.  

 

“Nói thêm câu nữa, ta tháo đầu khớp xương của ngươi!”  

 

“Nguyệt Nhi muội muội, mấy ngày không gặp, muội ngày càng xinh đẹp đấy nhớ!”  

 

Thương Nguyệt hơi đỏ mặt, nói: “Mọi người đi đường xá xa xôi, chắc giờ mệt lắm rồi, mau đi nghỉ trước thôi!”  

“Được!”