Phong Thần Châu

Chương 1772




 Tần Ninh cười nói: “Ta lấy kính Bắc Thương, kẻ khác muốn làm gì thì làm, người nào tranh với ta, chẳng phải là có ngươi ở đây sao?”  

 

“Đúng!”  

 

Thạch Cảm Đương cười khà khà.  

 

Náo nhiệt như vậy, hắn ta cực thích.  

 

Liên tiếp mấy ngày sau đó, bốn người vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng đến đại lục Thương Vân.  

 

Đại lục Thương Vân có diện tích tương đương với Cửu U đại lục.  

 

Đối với những người ở dưới cảnh giới Hóa Thần thì rất lớn.  

 

Nhưng trên thực tế, tới cảnh giới Tam Vị, đi ngang qua một đại lục như vậy gần như chỉ tốn nửa ngày.  

 

“Đại lục Thương Vân, có người nói năm xưa cũng vô cùng mạnh mẽ, sau này thì dần dần suy nhược”.  

 

Thạch Cảm Đương cảm thán: “Hiện tại, cường giả của các đại lục ở lại nơi đây, Thương gia của đại lục Thương Vân không còn cách nào khác ngoài cẩn thận tiếp đón!”  

 

Thế giới của võ giả trước giờ luôn công bằng.  

 

Cá lớn nuốt cá bé.  

 

Tuy công bằng, nhưng cũng tàn khốc.  

 

“Lần này, các đại lục đến, đội ngũ ít thì từ mấy người đến mười mấy người, đội ngũ đông thì từ mấy trăm người đến ngàn người”.  

 

“Chẳng qua sư tôn cứ yên tâm, trước khi đến, con đã chuẩn bị xong nơi ở rồi”.  

 

Thạch Cảm Đương dẫn ba người Tần Ninh phi thân xuống.  

 

Trước mắt là một tòa thành trì có kiến trúc khá là hào hùng và uy nghiêm.  

 

Thành Thương Vân!  


 

Toàn bộ đại lục Thương Vân đã từng có hai đại gia tộc cực kỳ hiển hách.  

 

Thương gia và Vân gia.  

 

Chỉ là vật đổi sao dời, hai đại gia tộc gây chiến, và đều suy tàn, người giỏi nhất trong gia tộc cũng chỉ mới đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.  

 

Bốn người vừa hạ xuống cửa thành, một bóng người đã tiến lên chào đón.  

 

“Thạch đại ca!”  

 

Người đón tiếp là một thanh niên.  

 

Thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, tóc dài buộc lại, mặc áo xanh, cũng điển trai.  

 

Nhìn thấy Thạch Cảm Đương, hắn ta tức thì cung kính nghênh tiếp.  

 

Dường như đã ở đây chờ được một lúc.  

 

“Thương Dương, tên nhãi nhà ngươi cũng coi như hết lòng tuân thủ hứa hẹn!”  

 

Thạch Cảm Đương thấy thanh niên kia đi tới, phất tay nói: “Đây chính là sư tôn của ta, lão nhân gia thích những người nghe lời, ngươi nhớ chưa?”  

 

“Sư tôn của Thạch đại ca chính là sư tôn của ta”.  

 

Thanh niên tên Thương Dương tức thì chắp tay cười nói.  

 

“Ngươi đúng là không biết xấu hổ”, Thạch Cảm Đương cười mắng: “Ngươi làm gì có tư cách làm đệ tử của sư tôn ta?”  

 

“Dạ vâng vâng!”  

 

Rõ ràng thấy được, Thương Dương rất tôn kính Thạch Cảm Đương.  

 

“Muội muội ngươi đâu?” Thạch Cảm Đương cười híp mắt nói.  

 

“Xá muội đang chờ Thạch đại ca tại chỗ ở, mời Thạch đại ca đi theo ta!” Thương Dương vừa nói, liền ở phía trước dẫn đường.  

 

Thạch Cảm Đương tức thì quay sang nhìn Tần Ninh giải thích.  

 

“Lần trước con đến đây thì nơi này đã có không ít thế lực của các đại lục phái người đến ở”.  

 

“Vừa khéo trên đường lại gặp một thiếu nữ bị ức hiếp, con liền tiện tay cứu, ai ngờ lại là con em Thương gia, tên gọi là Thương Nguyệt. Sau này làm quen với Thương Dương, cũng liền tỏ ý muốn chuẩn bị nơi ở trước cho chúng ta!”  

 

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói.  

 

Tần Ninh liếc liếc mắt, nói: “Xinh đẹp cỡ nào?”  

 


Tần Ninh nói tiếp.  

 

Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Không xinh đẹp lắm, cũng được sáu phần xinh đẹp như sư mẫu!”  

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh thì nghẹn họng trân trối, không còn gì để nói.