Phong Thần Châu

Chương 176






"Ồ? Vậy thì tốt!"  
Tần Ninh khẽ cười.  
Thành thật mà nói, sẽ thật đáng tiếc nếu hỗn độn thể của Vân Sương Nhi bị lãng phí như vậy.  
Tuy nhiên, trong mắt hắn, thì đó chẳng qua cũng chỉ là một điều đáng tiếc mà thôi.  
Hắn sẽ không cầu xin Vân Sương Nhi làm tùy tùng cho hắn chỉ vì cảm thấy tiếc việc hỗn độn thể bị mai một.  
Thế giới này vô cùng rộng lớn, thiên tài được sinh ra nhiều vô số, cho dù là các thể chất đặc biệt như linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thần thể, hay là hỗn độn thể, sơn nhạc thần thể,...!ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ đều là mây khói.  
Bản thân hắn ở kiếp này cũng chẳng phải là linh thể trời sinh hay thể chất đặc biệt, nhưng dựa vào tu luyện của hắn, thì những thứ gọi là thể chất đặc biệt ở trước mặt hắn chẳng qua cũng chỉ là bùn đất.  
Nhưng đối với những người bình thường mà nói, thì những thứ này đúng thật là kỳ bí.  
"Nhưng có một chuyện, ta nhất định phải giải thích cho công tử biết rõ!"  
Vân Sương Nhi thở ra một hơi, bắt đầu thành thật nói.  
"Có chuyện gì thì cứ nói!"  
Tần Ninh nhẹ giọng.  
"Ta họ Vân!"  
"Ta biết!"  

Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, ra hiệu cho Diệp Viên Viên rót một tách trà, lãnh đạm đáp lại.  
"Ta đến từ đế quốc Vân Lam!"  
Vân Sương Nhi chậm rãi nói: "Ta là công chúa của đế quốc Vân Lam".  
"Ồ, sau đó thì sao?"  
Tần Ninh nâng tách trà lên, hỏi ngược lại.  
Dù là nước, đế quốc, thượng quốc hay cương quốc, thì trong mắt Tần Ninh cũng không khác biệt gì mấy.  
Trong mắt hắn, gọi thế nào thì cũng chỉ là một đất nước mà thôi.  
Ồ, sau đó thì sao?  
Nghe hỏi ngược lại, Vân Sương Nhi không nói nên lời.  
Tần Ninh có biết đế quốc Vân Lam hay không?  
"Đế quốc Vân Lam đã từng là một cường quốc, nhưng cũng giống như đế quốc Bắc Minh, nó đã suy tàn theo dòng lịch sử.

Tuy nhiên, bây giờ nó vẫn là một đế quốc!"  
"Hơn nữa, trong hàng trăm đế quốc trên toàn bộ Cửu U đại lục, đế quốc Vân Lam chắc chắn là một trong mười đế quốc hàng đầu, chứ không như đế quốc Bắc Minh hiện tại, xếp cuối cùng trong hàng ngũ đế quốc!"  
Tần Ninh cảm thấy Vân Sương Nhi thật lắm lời.  
Tần Ninh nhíu mày nói: "Cô muốn nói gì thì mau nói ra, cái gọi là nước, đế quốc, thượng quốc, hay cương quốc, ở trong mắt ta đều không đáng nhắc tới".  
Nhìn xoáy vào Tần Ninh một lúc, Vân Sương Nhi mới nói: "Ta đến từ hoàng thất của đế quốc Vân Lam, là một trong những công chúa được sủng ái nhất, xinh đẹp tuyệt trần".  
Vân Sương Nhi vừa nói ra lời này thì Tần Ninh đã gật đầu.

Chuyện này thì Vân Sương Nhi nói không sai, xét về nhan sắc, Vân Sương Nhi đúng là cũng đủ nghiêng nước nghiêng thành.  
Diệp Viên Viên lạnh lùng đặt tách trà đầy trong tay xuống bàn.  
"Khụ khụ..."  
Tần Ninh ho khan cười nói: "Cô cũng vậy!"  
Vân Sương Nhi tiếp tục: "Nhưng chính vì vẻ đẹp này, ta đã gây ra phiền phức cho đế quốc Vân Lam".  
"Ồ? Nói nghe thử xem".  
"Ta thân là công chúa của đế quốc, cho dù không thể tu luyện thì theo lý mà nói cũng không cần phải buồn lo, nhưng không ngờ năm ngoái lại có chuyện xảy ra".  
"Hoàng đế của thượng quốc Linh Ương đã đích thân ra mặt cầu hôn và làm mai mối ta cho con trai của ông ta là Dương Khởi Nguyên!"  
Vân Sương Nhi khó chịu nói: "Thượng quốc Linh Ương có tiềm lực hùng hậu, đế quốc Vân Lam của ta tuy cũng là đế quốc hàng đầu, nhưng so sánh với thượng quốc Linh Ương thì vẫn còn kém xa".  
"Vậy cho nên?"  

Tần Ninh hỏi lại.  
"Cho nên, cha ta đã hỏi ý kiến của ta, nếu như ta có thể tu luyện thì cũng có thể tự lựa chọn cuộc sống của mình, còn nếu như không thể tu luyện...!thì ta chỉ có thể gả cho Dương Khởi Nguyên".  
Diệp Viên Viên ở bên cạnh lúc này mới nói xen vào: "Thượng quốc Linh Ương là một trong số ít những thượng quốc trên Cửu U đại lục.

Cô nên kết hôn với Dương Khởi Nguyên đi".  
"Như vậy sao được!"  
"Như vậy sao được!"  
Tần Ninh và Vân Sương Nhi gần như lên tiếng cùng một lúc.  
Diệp Viên Viên liền cảm thấy kỳ quái.  
Vân Sương Nhi giải thích: "Dương Khởi Nguyên là một người có tài, nhưng gã rất tàn nhẫn, hơn nữa gã còn có sở thích...!ngược đãi phụ nữ..."  
Vân Sương Nhi nói xong, bỗng nhìn về phía Tần Ninh.  
Cô ấy không nói thêm được thì nhìn về phía Tần Ninh làm cái gì?  
Diệp Viên Viên lúc này cũng nhìn về phía Tần Ninh.  
"E hèm..."  
Tần Ninh nói: "Vân Sương Nhi có tài có sắc, rất thích hợp làm tỳ nữ của ta, tên Dương Khởi Nguyên đó là cái thá gì?"  
Hai người kia đều im lặng nhìn Tần Ninh.  
"Chẳng phải cô chỉ không muốn gả đi thôi sao?", Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi nói: "Chuyện này cũng đơn giản thôi, ta có thể dẫn cô theo tu luyện, hơn nữa còn giúp cho cô tăng tốc độ tu luyện, người thường không cách nào sánh được".  
"Có thật không?"  
"Tất nhiên!"  
Ánh mắt Vân Sương Nhi lóe lên nhìn Tần Ninh, nhưng ngay sau đó lại mờ mịt trở lại.   
"Nhưng nếu như công tử thu nhận ta làm tỳ nữ, khi cha của ta biết chuyện, e rằng công tử sẽ gặp phiền phức lớn".  
"Mà nếu chỉ có cha của ta phản đối thì còn dễ nói, chứ nếu để cho Dương Khởi Nguyên biết, ta nghĩ gã sẽ bất chấp tất cả để đối phó với công tử..."  
Vân Sương Nhi nghiêm túc nói: "Nói cách khác, nếu như công tử thu nhận ta làm tỳ nữ, có thể sẽ gây ra vô số phiền phức."  
"Phiền phức?"  
Tần Ninh phất tay, cười nói: "Những thứ đó không đáng để gọi là phiền phức, mà cho dù là phiền phức thật, thì cũng đều là phiền phức nhỏ".  
"Nếu không thuyết phục được thì cứ giết hết là xong".  
Tần Ninh chậm rãi đứng lên nói: "Được rồi, nếu như cô đã đồng ý thì đi cùng ta!"  
Ba người rời khỏi khu nhà chung, tiến vào dãy núi trong khu 36.  

Khi họ leo núi, linh khí ở lưng chừng núi lúc này đã trở nên vô cùng phong phú.  
"Đây là…"  
"Linh mạch!"  
Vân Sương Nhi kinh ngạc.  
Linh mạch trên Cửu U đại lục là thứ cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần xuất hiện một cái thì có thể chứa đựng nguồn linh khí đủ để khiến cho một đế quốc liên tục sinh ra cường giả.  
Nếu như học viện Thiên Thần đã có thể mở ra linh mạch này, thì chắc chắn sẽ có thể thúc đẩy đệ tử nội viện không ngừng trở thành các đệ tử Linh Đồ.  
"Chẳng qua chỉ là địa linh mạch mà thôi...", Tần Ninh không quan tâm nói.  
Chẳng qua chỉ là…  
Nếu như Vân Sương Nhi chưa từng nhìn thấy bản lĩnh của Tần Ninh, thì bây giờ chắc chắn cô ấy đã cho rằng Tần Ninh là một tên ngốc.  
Địa linh mạch, ngay cả đế quốc Vân Lam của cô ấy, hay thậm chí là thượng quốc Linh Ương cũng sẽ vô cùng quan tâm.  
Vậy mà ở trong mắt Tần Ninh, nó lại chẳng là thứ gì quan trọng...  
Vào trong một sơn động, ba người đứng lại.  
"Vào đi!"  
Tần Ninh chỉ vào dòng suối trong linh mạch rồi nói.  
Lần trước khi con giao long nham thạch khổng lồ chết, dòng suối này đã trở nên trong suốt, hơn nữa còn có nguồn linh khí dư thừa.  
Mặc dù Vân Sương Nhi không hiểu Tần Ninh định làm gì, nhưng cô ấy vẫn bước lên.  
Linh khí rất quan trọng đối với sự tu luyện, điều này không sai.  
Tuy nhiên, bản thân cô ấy đã thử nhiều phương pháp khác nhau từ khi còn nhỏ, nhưng cô ấy hoàn toàn không thể tích trữ linh khí trong cơ thể, thậm chí còn không thể mở được một cửa cảnh giới.  
Tần Ninh rốt cuộc muốn làm gì?
"Từ nay về sau, hãy nghe ta..."
Tần Ninh chậm rãi nói: "Làm theo phương pháp mà ta nói!"
"Lấy linh khí, ngưng tụ tại huyệt Bách Hội bên trong cơ thể, từ đó lưu chuyển qua huyệt Thiên Quan, kế tiếp tiến vào huyệt Danh Ngự, sau đó thông qua huyệt Củng Cố..."
Tần Ninh không ngừng giải thích, Vân Sương Nhi làm theo y như lời của Tần Ninh, bắt đầu tu luyện….