Phong Thần Châu

Chương 1663




 Một thiếu niên từ đâu chạy đến nói rằng hắn là tổ tông của mình, còn nói với ông ta là ông ta không phải họ Thiên, mà là họ Thạch.  

 

Đổi lại là ai thì cũng đều kinh ngạc trợn tròn hai mắt thôi!  

 

“Đủ rồi đấy!”  

 

Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.  

 

Thân ảnh khổng lồ đáp xuống.  

 

Đám người bây giờ mới thấy rõ.  

 

Đó là một con rồng khổng lồ.  

 

Một con rồng to lớn màu băng lam.  

 

Từ trên thân của con rồng khổng lồ có ba bóng người bước xuống.  

 

Một người đi đầu là Tần Ninh.  

 

“Tần công tử?”  

 

“Tần công tử?”  

 

Nhìn thấy Tần Ninh, hai người Minh Ung và Thiên Ám đều sững sờ.  

 

“Thế nào?”  

 

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hai người, Tần Ninh mỉm cười nói: “Chẳng lẽ việc ta đến đế quốc Bắc Minh kì lạ lắm sao?”  

 

“Không, không phải...”  

 

Minh Ung vội vàng nói: “Ngài không phải là đang ở Thanh Vân tông sao?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Thiên Ám lúc này cũng mở miệng nói: “Ngài ở đây thì thiệp cưới mà Thanh Vân tông gửi đến, ai là người thành thân với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vậy?”  

 

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức khiến Tần Ninh ngây ngẩn cả người.  

 

Thành thân?  

 

“Thiệp mời đâu?”  


 

Minh Ung không dám chậm trễ, vội vàng lấy thiệp mời ra.  

 

Trên thiếp mời mạ vàng viết rõ ràng.  

 

Mà ở phía dưới, chỗ người mời chính là Thanh Vân tông.  

 

Nhưng trên thiệp mời chỉ ghi mời tham dự hôn sự của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhưng lại không viết rõ gả cho người nào!  

 

Nhìn thấy tấm thiệp mời này, là được gửi đến từ ba hôm trước.  

 

Ngày mai chính là ngày cử hành đại hôn!  

 

“Ai đưa đến?”  

 

“Đệ tử của Thanh Vân tông, đến đưa xong liền rời đi ngay”.  

 

Minh Ung vội vàng nói: “Hơn nữa không chỉ có mỗi chúng ta mà tất cả thượng quốc, cương quốc khác, thậm chí rất nhiều thế gia cũng nhận được thiệp mời”.  

 

Sắc mặt của Tần Ninh trở nên lạnh lẽo.  

 

“Ta mới rời khỏi đó chưa được nửa năm mà thôi, xem ra vẫn còn có mấy người không biết hối cải”.  

 


“Chúng ta đi!”  

 

Ngay lập tức, rồng băng phi thân bay lên.  

Thạch Cảm Đương lúc này cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.