Phong Thần Châu

Chương 1660




 “Thanh trường kiếm này được phát hiện ở bên trong quyển thứ mười, theo như di ngôn của lão tổ thì phải trao lại cho Cửu U Đại Đế, hoặc là... hậu nhân!”  

 

Tiên tử Thanh Nguyệt nghiêm túc nói: “Không biết Tần công tử có thể giúp ta một tay được không?”  

 

“Thiên kiếm Thanh Nguyệt!”  

 

Nhìn thanh trường kiếm, Tần Ninh khẽ cười nói: “Không thành vấn đề!”  

 

Tiên tử Thanh Hà...  

 

Trong lúc nhất thời, Tần Ninh có hơi thất thần.  

 

Cốc Tân Nguyệt ở bên cạnh thấp giọng nói: “Ngươi thật biết lưu tình tứ phương ha”.  

 

Đối với chuyện này, Tần Ninh nhịn không được cười phá lên, cũng không nói gì thêm.  

 

Tiên tử Thanh Hà trước đây chỉ là một cô gái nhỏ cô đơn vô vọng.  

 

May mắn gặp được hắn, giống như Lưu Diễm các đã khai sáng Lưu Thiên Sơn thì hắn đã giúp đỡ tiên tử Thanh Hà.  

 

Có lẽ chính sự giúp đỡ ấy đã khiến Tiên tử Thanh Hà cả đời không quên!  

 

Tần Ninh nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, cười nói: “Cô cũng nên cảm kích trời cao, cũng không phải ai cũng giống như cô có được cơ hội ở lại bên cạnh ta đâu”.  

 


Cốc Tân Nguyệt bĩu môi không nói gì thêm.  

 

Nhưng mà lời của Tần Ninh nói hoàn toàn chính xác.  

 

Tần Ninh thân là Cửu U Đại Đế cao ngạo biết bao?  

 

Những cô gái kia sao có thể lọt vào mắt xanh của hắn được?  

 

Tiên tử Thanh Nguyệt chào từ biệt, người của ngũ đại tông môn cũng lần lượt đi đến.  

 

Mỗi người lấy ra mười mấy chiếc nhẫn không gian trao tận tay Thạch Cảm Đương.  

 


Tần Ninh lấy ra mười chiếc nhẫn không gian đưa cho Lưu Vân Triết, từ tốn nói: “Lưu Diễm các có hỷ sự, cái này coi như là quà mừng!”  

 

“Tần công tử...”  

 

“Không cần phải từ chối, ta với tổ tiên của ngươi có duyên”.  

 

Lưu Vân Triết cũng không nói gì thêm.  

 

Nếu như tiếp tục từ chối thì trong lòng Tần Ninh chắc chắn sẽ không vui.  

 

Nhưng trải qua chuyện này.  

 

Lưu Diễm các phát triển lớn mạnh ở trên đại lục Thiên Long thật sự chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.  

 

Tần Ninh phi thân bay lên, nhìn vô số bóng người bên ngoài lầu.  

 

“Lần này tha cho các ngươi một mạng, ngày khác nếu như để ta biết được các ngươi ra tay với Lưu Diễm các, ta nhất định sẽ giết chết các ngươi”.  

 


Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương và Tiểu Thanh lần lượt leo lên rồng băng.  

 

Tần Ninh vừa nói xong, rồng băng đạp không bay cao, trực tiếp rời đi.  

Lúc này, trong lòng của tất cả mọi người cũng bị sự cưỡng chế tối cao bao trùm.