Phong Thần Châu

Chương 1644




 Nghe thấy lời này, Tần Ninh hơi ngẩn ra.  

 

“Vốn cũng định, nhưng ngày xưa ta không chọc giận cô, hiện giờ cũng nên vậy!”  

 

Tần Ninh cười nói: “Dù sao, cô cũng là Kiêu, phụ nữ không dễ chọc, phụ nữ không phải người thì cũng càng khó trêu!”  

 

Kiêu!  

 

Rốt cuộc là vật gì, Tần Ninh cũng không biết.  

 

Cốc Tân Nguyệt, không phải nhân loại, cũng không phải bất kỳ chủng loại nào mà Tần Ninh từng gặp.  

 

Phảng phất như xuất hiện và tồn tại trong khoảng không. Nàng sinh ra bằng cách nào, đến chính nàng cũng không biết.  

 

Kiêu là cái tên mà Tần Ninh đã đặt.  

 

Năm đó, Cốc Tân Nguyệt gầy yếu thấp bé, bị người ta bắt nạt, Tần Ninh đi ngang qua, tiện tay cứu vớt, dẫn theo bên người làm tì nữ.  

 

Về sau, Tần Ninh đi ngao du hàng vạn hàng nghìn đại lục.  

 

Cốc Tân Nguyệt thì chờ đợi ở đại lục Bắc Thương.  

 

Một lần đợi kéo dài những chín vạn năm!  

 

Cốc Tân Nguyệt nghe vậy, nhưng lại cười nói: “Nhưng chàng cũng đã chọc vào ta rồi!”  

 

“Ta không đủ đẹp à?”  

 

“Đương nhiên xinh đẹp, nếu nói cô không xinh đẹp, thế gian cũng không một ai xứng đáng với hai chữ xinh đẹp!”  

 

“Vậy sao chàng lại né tránh ta? Bởi vì... ta không thuộc chủng loại gì sao?”   

 

“Tránh né?”  

 

Tần Ninh lắc đầu.  

 

“Cô chỉ biết là ta là Cửu U Đại Đế, nhưng cô vẫn không biết nhiều chuyện lắm”.  

 

Tần Ninh thở dài nói: “Con đường mà đời này ta phải đi còn dài hơn thế!”  

 

“Vậy ta đi cùng chàng!”  

 

Cốc Tân Nguyệt vội vàng nói: “Dù sao, chàng sẽ không thoát khỏi ta đâu”.  

 

Nhìn Cốc Tân Nguyệt, Tần Ninh mỉm cười.  

 

“Nếu cô đồng ý, vậy thì đi theo ta thôi, có điều phải bắt đầu với chức danh tì nữ đã!”  

 

“Không thành vấn đề!”  

 

Cốc Tân Nguyệt sảng khoái đồng ý.  

 

Tần Ninh lần nữa nói: “Nhớ kỹ, cô là tì nữ, nên làm tốt những chuyện mà tì nữ cần làm”.  

 

“Hơn nữa, cô là tì nữ thứ ba, phải nhớ kỹ thân phận của mình mọi lúc!”  

 

“Thứ ba?”  

 

Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.  

 


Cốc Tân Nguyệt hừ nói: “Thứ ba thì thứ ba, dù sao sớm muộn ta cũng sẽ khiến chàng say đắm ta không dứt!”  

 

Tần Ninh mỉm cười, xoay người nhìn vào chỗ sâu.  

Cấm địa Tam Vị!