Phong Thần Châu

Chương 1632




 Bên trong bãi dung nham lúc này vang lên tiếng xì xèo, bây giờ truyền ra gột rửa lòng người.  

 

Tiếng gió rít gào vang lên bên tai, một làn gió lạnh táp vào mặt.  

 

Âm thanh két két không ngừng vang lên.  

 

Đỉnh núi trơ trọi lúc này xuất hiện băng tuyết.  

 

Băng tuyết lan ra, tiếng ken két vang lên liên tục.  

 

Giờ phút này tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo rét thấu xương xuyên thẳng vào tâm.  

 

Lạnh!  

 

Cái lạnh khiến người ta nghẹt thở!  

 

Dung nham trải dài trên mặt đất lúc này sớm đã đóng băng, phát ra tia sáng màu băng xanh lam lấp loé.  

 

Tạch tạch, tiếng vỡ vụn vang lên, Tần Ninh bây giờ đứng dậy trong băng tuyết.  

 

Một thân áo giáp băng màu xanh lam bao trùm toàn thân.  

 

Khi Tần Ninh đứng dậy thì phía sau xuất hiện một hư ảnh lớn hơn.  

 

Nói là hư ảnh nhưng hư ảnh kia đang dần dần trở nên chân thật.  

 

Đầu gà, hàm yến, cổ rắn, mai rùa, đuôi cá, không phải là ngọn lửa hừng hực bao phủ như mọi người nghĩ mà là tràn ngập hàn khí lạnh lẽo thấu xương.  

 

Tinh khiết như nước, hàn quang lẫm liệt.  

 

Băng Hoàng!  


 

Hư ảnh Băng Hoàng cao mười mấy mét lúc này xuất hiện ở phía sau Tần Ninh.  

 

Giờ phút này Tần Ninh trông càng giống như vừa mới bước ra từ trong hầm băng, toàn thân từ trên xuống dưới, hàn quang lẫm liệt.  

 

“Cái này...”  

 

Lần này, đám người hoàn toàn sững sờ.  

 

Đây là cái gì?  

 

Băng Phượng Hoàng?  

 

Nghe đồn trong thiên hạ tộc Phượng Hoàng chính là sự tồn tại vô địch hàng đầu.  

 

Long Phượng, tộc Phượng Hoàng và Long tộc có thể nói là ngang nhau, cùng phát triển.  

 

Mà tộc Phượng Hoàng được chia làm hai dòng dõi.  

 

Dòng dõi Hoả Phượng.  

 

Dòng dõi Băng Hoàng.  

 

Những mấy cái này đối với đám người mà nói chỉ là truyền thuyết mà thôi.  

 

Chỉ là biết được một chút ít tin tức được ghi chép ở trong sách cổ.  

 

Mà bây giờ, lại có một con Băng Hoàng chân thật xuất hiện ở trước mắt bọn họ.  

 

“Sư tổ, người người người... không sao chứ?”  

 

Thạch Cam Đương rầu rĩ nói.  

 

“Ngươi nói xem!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía con rồng dung nham khổng lồ, khẽ quát: “Thiên Đế các thì sao? Ngoài làm vật lót đường cho ta thì còn có thể làm được gì cơ chứ?”  

 

Tần Ninh vừa nói xong liền sải bước đi ra.  

 

Trong chốc lát, Băng Hoàng phía sau thét lên một tiếng dài.  

 

Mà dung nham phía bên dưới giờ cũng đã biến thành một hồ băng.  

 

Dung nham trên thân con rồng dung nham khổng lồ đã kết thành khối băng, két két vang dội.  

Hai chân của ba người kia bị trói chặt trên thân của con rồng khổng lồ.