Phong Thần Châu

Chương 1611




 Bùi Thư Thư kinh ngạc nói.  

 

“Sư tôn nói, mặc dù là huyền trận sư, muốn vẽ trận bằng ngón tay, cũng không dễ dàng...”  

 

Trác Tiểu Nhã lúc này kinh ngạc đến ngây người nói: “Ban nãy dường như Tần Ninh... rất tùy ý?”  

 

Không sai, tùy ý!  

 

Ngón tay khẽ run, ở đầu ngón tay của Tần Ninh có linh văn xuất hiện, tụ tập thành trận, dễ dàng vô cùng.  

 

“Thực sự là ma quỷ...”  

 

Bùi Thư Thư lắc đầu.  

 

Hắn ta còn trẻ mà đến cảnh giới Nhân Vị, ở trong Bắc Thương phủ cũng coi như thiên tài cao cấp.  

 

Hắn ta cho là, đại lục Bắc Lan trong khu vực các đại lục phụ thuộc chính là đại lục đỉnh cấp, các đại lục khác không thể sánh bằng.  

 

Thiên tài của đại lục Bắc Lan nhiều vô số, các đại lục khác chỉ có thể ngước nhìn.  

 

Nhưng lúc này lại gặp phải Tần Ninh.  

 

Hắn ta đột nhiên phát hiện, bản thân dường như đã nghĩ rộng hơn!  

 

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, sư tôn có lẽ đã dạy dỗ đúng!  

 

“Đừng ngẩn ra nữa!”  

 

Bùi Thư Thư vội vàng nói: “Tần huynh nói, trái cây cùng linh hoa có màu đỏ thì đều có thể hái, giờ cũng đừng ngồi không rảnh rỗi!”  

 

“Sau lần này, ta nhất định phải bước vào cảnh giới Nhân Vị trung kỳ”.  

 

“Ừ!”  

 

Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đây.  

 

Còn lăng Thiên Long bên trong đến cùng có nguy hiểm gì, hiện tại căn bản không phải lúc suy xét.  

 

Mặt khác, võ giả của các đại tông môn, lúc này bước lên hòn đảo.  

 

“Tổn thất hơn bốn mươi người, cuối cùng cũng lên được!”  

 

Đồ Vạn Sơn lúc này thở phào.  

 

“Bước tiếp theo mới là quan trọng, dù sao người chết cũng không thuộc môn phái chúng ta!” Lý Hoành Trung không thèm để ý.  

 

Đảo Huyền Không, thoạt nhìn vô cùng thần bí.  

 

Nếu nói nơi này không có kỳ trân dị bảo, có đánh chết ông ta cũng không tin.  

 

“Thằng nhãi Tần Ninh kia dẫn người lên đảo từ rất lâu rồi, chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian!”  

 

Hoắc Thiên Mệnh của Thiên Ngoại Thiên lúc này trầm giọng nói: “Các vị, kẻ này đến từ Cửu U đại lục, lại khiến cho người của đại lục Thiên Long chúng ta mất hết mặt mũi...”  

 

“Hơn nữa, hắn dường như rất quen thuộc với nơi này…”  


 

Bốn người nói gần như cùng lúc.  

 

Tần Ninh phải chết.