Phong Thần Châu

Chương 1607




 “Ngươi thì biết cái gì?”  

 

Tiên tử Thanh Nguyệt quát một tiếng, rồi không nói thêm nữa.  

 

Trong đầu cô ta lại không ngừng nghĩ đến những lời Tần Ninh nói.  

 

“Quyển thứ mười... Quyển thứ mười... quyển thứ mười của Thanh Hà công, đúng, quyển thứ mười!”  

 

Tựa như nghĩ đến cái gì, Tiên tử Thanh Nguyệt càng tỏ ra mừng rỡ.  

 

“Hay cho một tông chủ Thanh Vân Tông, Tần Ninh!”  

 

“Người này có lai lịch lớn, dám giết Quy Mạc Hứa, cũng dám giết cả Quy Thiên Biến!”  

 

Tiên tử Thanh Nguyệt dẫn mọi người thối lui, chờ đợi đám liệt thi cùng xác khô bên dưới thối lui, tìm kiếm cơ hội rời đi.  

 

Tần Ninh nói không sai, cấm địa Thiên Vị, là bảo địa, cũng là tuyệt địa.  

 

Đồ tốt, nhưng phải có mệnh mà lấy mới được.  

 

Mà lần này, một câu nói của Tần Ninh giúp cô ta phát hiện ra phần bí mật lớn nhất của Thanh Hà Tiên Quyết.  

 

Rời đi nơi đây, tránh khỏi tử thương, Thanh Hà Tiên Sơn trong vòng trăm năm nữa, nhất định quật khởi!  

 

Hiện tại, đã không cần phải mạo hiểm!  


 

Bốn phía quanh đảo Huyền Không là những khối đá lửng lơ trên không, đung đưa không ngừng, phiêu đãng trên không, vây quanh toàn bộ đảo.  

 

Lý Hoành Trung của Trường Hồng Môn, cùng với Đồ Vạn Sơn của Thánh Thiên Minh dẫn mấy chục cao thủ đứng tụm lại một chỗ.  

 

Hiên Chủ Hồn Thiên Hiên là Hoắc Trung Nhân, lúc này cũng là dẫn người Hồn Thiên Hiên cẩn thận từng li từng tí.  

 

Cùng lúc, người của Thiên Ngoại Thiên, cũng tụ tập ở một chỗ.  

 

Một ít võ giả tán tu khác lúc này cũng nhìn đảo Huyền Không.  

 

Cấm địa Thiên Vị, không ngờ lại tồn tại một nơi như thiên đường thế này, thật là không thể ngờ.  

 

Chỉ là phía trước, không ai biết rõ đến cùng có cái gì.  

 

Nguy hiểm nơi nào cũng có.  

 

Trong lúc nhất thời, các đại tông môn đều không dám tùy tiện mò vào.  

 

“Tần công tử muốn đi đâu vậy?”  

 

Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã nhìn về phía Tần Ninh.  

 

“Các ngươi hãy rời khỏi đây đi”.  

 

Tần Ninh từ từ nói: “Nơi ấy, nguy hiểm không gì sánh được, cho dù có đạt được cơ duyên, cũng có khả năng không rời đi nổi”.  

 

“Vậy còn ngươi?”  

 

“Ta tới nơi đây cứu người, không cứu được thì sẽ không rời đi!”  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Các ngươi cố ý ở lại đây mà chết thì cũng không lãi lắm đâu”.  


 

“Bảo vật bên trong, chúng ta cũng không cần, hiện tại chúng ta không đi, để phòng ngừa mấy tên kia xuống tay với huynh”.  

 

Bùi Thư Thư nhìn sang bên kia.