“Tần Ninh, nếu ngươi giết chúng ta, Lệ gia và Khánh gia sẽ không tha cho ngươi, một mình ngươi sao đối phó được cả một gia tộc?”
“Giờ mà còn lo lắng cho ta à!”
Tần Ninh nheo mắt lại, cười nói: “Vậy năm đó, cương quốc Bắc Minh tan biến, các người có từng nghĩ tới tôn giả Thanh Vân hay Cửu U Đại Đế sớm muộn cũng sẽ trở về và diệt các người không?”
“Đừng có nói đạo lý đại nghĩa gì với ta, thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, các người nếu an ổn bảo vệ cương quốc Bắc Minh thì hôm nay ta cũng sẽ không như vậy”.
“Đáng tiếc các ngươi không hề làm thế, ngược lại còn cắn nuốt Bắc Minh, cắn nuốt giấc mơ của Uyên Nhi nhà ta!”
“Chí mạng nhất là, các ngươi chọc phải ta...”
Tần Ninh vung tay lên, hai con giao long chạy tới như bay, dần xé nát thân thể hai người.
“Ngươi... Rốt cuộc là ai?”
Lệ Thông và Khánh Đông Hải khàn cả giọng, không khỏi quát ầm lên.
“Ta hả?”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Một người từng khiến Cửu U đại lục phải sợ hãi, không...”
Nhìn bóng dáng hai người dần biến mất, Tần Ninh lại nói: “Không chỉ là đã từng, mà là, hiện tại, sau này, Cửu U đều phải sợ ta!”
Vụt vụt...
Hai bóng người kia dần bị cắn nuốt, hai con giao long cũng dài ra ngàn trượng.
Trong giây phút ấy, mọi người thậm chí cảm giác được khí thế kinh khủng kia có thể cắn nuốt được cả bọn họ.