Phong Thần Châu

Chương 1227




 U Động Thiên chắp tay, vâng vâng dạ dạ vô cùng khiêm nhường.  

 

Tần Ninh mở miệng nói: “Chắc ông biết địa chỉ chứ? Xuất phát thôi”.  

 

Thân hình rùa thần trăm trượng, lúc này hóa thành ánh sáng lấp lánh, trong phút chốc liền biến mất.  

 

Cảnh này khiến rất nhiều đệ tử và trưởng lão ngây ra.  

 

Đây là con rùa sao?  

 

Lúc này U Động Thiên đứng trên không trung nhìn về phía trước, trong lòng thở dài.    

 

Tần Ninh lại muốn đến Viêm gia, vậy thì nhất định là muốn báo thù.  

 

Đánh nhau với Thánh Vương và Dương Đỉnh Thiên khiến toàn thân Tần Ninh giống như sát thần, một sát thần sẽ không nhượng bộ.  

 

“Viêm gia… Nhất định sẽ rất thú vị, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy, đáng tiếc…”  

 

So với khát vọng trong lòng U Động Thiên bây giờ, đám người đại trưởng lão và Thiên Đạo Nhất lại lo lắng nhiều hơn.  

 

Tần Ninh đang muốn chọc thủng bầu trời của toàn bộ Cửu U đại lục đây mà!  

 

Nhưng ngộ nhỡ chọc cho nhiều người tức giận, nên làm thế nào cho phải?  

 


Lão rùa cõng tám người Tần Ninh, cứ như vậy đi về hướng biên giới Tây Bắc Cửu U đại lục, dốc toàn lực bước đi.  

 

Trên lưng lão rùa, đôi mắt Kiếm Tiểu Minh lén lút như kẻ trộm, hết nhìn Vân Sương Nhi rồi lại nhìn sang Diệp Viên Viên.  

 

“Aiz, lão Thẩm”, Kiếm Tiểu Minh phá rối Thẩm Văn Hiên bên cạnh, cậu ta không nhịn được nói: “Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xinh đẹp như vậy, ca lại thu nhận làm tỳ nữ, huynh nói xem trong lòng ca ấy nghĩ cái gì?”  

 

Thẩm Văn Hiên lắc đầu nói: “Suy nghĩ của sư tôn không ai đoán được, dù sao thì sư tôn cho làm cái gì thì làm cái đó là được”.  

 

Kiếm Tiểu Minh biết Thẩm Văn Hiên là cái tên đầu gỗ, nói cũng không hiểu.  

 

Cậu ta cũng không nghĩ hỏi được cái gì từ miệng của Thẩm Văn Hiên.  

 


Chỉ là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đó đều là đệ nhất mỹ nhân đương thời, sao lại để ý đại ca nhà mình như vậy?  

 

Mặc dù cậu ta chưa trải qua cuộc tình nào, nhưng cậu ta cũng biết nhất cử nhất động của hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đó, bốn con mắt hầu như đều nhìn chằm chằm Tần Ninh.  

 

Nếu như cái này cũng không tính là yêu…  

 

Trong lòng Kiếm Tiểu Minh than vãn một tiếng: Tại sao mỹ nữ trong thiên hạ đều không phát hiện ra vẻ đẹp trai của Kiếm Tiểu Minh mình chứ!  

 

Lúc này Tần Ninh đứng khoanh tay phía trước lão rùa, hắn mặc áo đen, tóc trắng bồng bềnh, im lặng không nói.  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi một trái một phải đứng bên cạnh.  

 

Sau một trận đại chiến, mặc dù lượng tiêu hao của hắn rất lớn, nhưng có khí huyết lớn mạnh của Vạn Linh châu thì chút tiêu hao này cũng không tính là gì.  

 

Sinh mệnh nồng đượm khí tức khiến bản thân hắn thoạt nhìn vẫn tràn trề cơ hội sống.  

 

Ba năm không xuất hiện, vừa xuất hiện liền kinh thiên động địa.  

 


Nhưng mấy kẻ đó rõ ràng cứ tưởng rằng hắn sợ.  

 

Nếu đã như thế, vậy thì giết là được, giết đến long trời lở đất, trời đất mù mịt.  

Tốc độ lão rùa cực nhanh, chính là trên người chỉ cần chút gió nhẹ thoảng qua đã đi như bay về phía vùng đất biên giới Tây Bắc…