Phong Thần Châu

Chương 1221




 Tiếng nổ kéo dài rồi bắt đầu bé lại, tia sáng từ từ biến mất, cơn mưa to lúc này cũng dần dần nhỏ xuống.  

 

Một bóng người lúc này ngạo nghễ đứng ở giữa không trung.  

 

Một mái tóc bạc vô cùng nổi bật.  

 

Chính là Tần Ninh!  

 

Còn Dương Đỉnh Thiên đứng ở phía trước lúc này thở hồng hộc, áo trước ngực rách tan, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Rắc rắc rắc...  

 

Cùng lúc đó, linh kiếm Quy Nguyên trong tay của Tần Ninh cũng vỡ vụn.  

 

Nhưng đối mặt với chuyện linh kiếm Quy Nguyên vỡ tan, sắc mặt của Tần Ninh vẫn không thay đổi, hai mắt sáng như đuốc, nhìn về phía đám người Đại Nhật Thần Giáo.  

 

“Ta hỏi lại các ông một lần nữa, rốt cuộc Tiểu Phi bị bắt đi như thế nào?”  

 

Hai mắt Tần Ninh nhìn chằm chằm Dương Minh Hoàng, đằng đằng sát khí.  

 

“Làm càn!”  

 

Dương Đỉnh Thiên lúc này trầm giọng quát một tiếng, ngay lập tức lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng nói không nên lời.  

 

Sức mạnh sấm sét cuồn cuộn kia quá kinh khủng.  

 

Ông ta là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, lại tu luyện Đại Nhật thiên quyết.  

 

Thế nhưng dù vậy vẫn thua ở trong tay của Tần Ninh.  

 

“Nói thêm một câu nữa ta giết chết ngươi!”, Tần Ninh dời mắt, nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên, sát khí tuôn trào.  

 

“Đủ rồi!”  

 

Ánh mắt của Dương Minh Hoàng lúc này khoá chặt Tần Ninh, chậm rãi nói: “Ngươi hỏi ta Tiểu Phi ở đâu, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, Tiểu Phi là đệ tử của Đại Nhật Thần Giáo ta, là một người có thiên phú vô cùng, bị người khác bắt đi, hôm nay xem ra ngươi không thể thoát khỏi liên quan đâu”.  

 

“Tần Ninh, theo ta trở về Đại Nhật Thần Giáo, hôm nay ta sẽ tha chết cho đám người Thanh Vân tông, chỉ cần ngươi buông hết tất cả đi theo ta”.  

 

Dương Minh Hoàng vừa nói xong, xung quanh bỗng rơi vào im lặng.  

 

“Ha ha...”  

 

Đột nhiên một tiếng cười vang lên phá vỡ sự im ắng.  

 

Tần Ninh bỗng cười ha ha thành tiếng.  

 

“Ta biết tứ đại tông môn các ông vĩnh viễn sẽ không sửa đổi được tật xấu, một đám lão ngoan đồng lão ngoan cố gian trá xảo quyệt, Cửu U Đại Đế trước đây xem ra vẫn chưa để các ông hiểu rõ làm người phải biết thay đổi”.  

 


Dương Minh Hoàng hừ một tiếng, trong tay xuất hiện một cây trượng.  

 

Cây trượng cao hai mét, phần đỉnh có gắn một viên bảo thạch đỏ rực, viên bảo thạch trông thật nóng bỏng và hoàn hảo.  

“Đại Nhật Linh châu!”