Phong Thần Châu

Chương 1178




 Cửu U đại lục trước khi Thiên Thận cung xuất thế thì bắt đầu náo nhiệt, mà sau khi Thiên Thận cung biến mất thì trở nên yên lặng.  

 

Sự yên lặng này kéo dài những ba năm.  

 

Trong thời gian ba năm, toàn bộ Cửu U đại lục, những thế gia cổ, cổ quốc phảng phất như đều mai danh ẩn tích, biến mất không thấy đâu.  

 

Mà trong một không gian kỳ dị của Cửu U đại lục, có một người lúc này cũng đột ngột mở mắt.  

 

Chính là Tần Ninh!  

 

Một cái dập đầu kéo dài ba năm!  

 

Tần Ninh lúc này, toàn thân áo trắng đã biến thành đen thui, tóc dài đến eo, ba ngàn sợi tóc bạc ở dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ.  

 

Mà Tần Ninh của hiện tại, hơi thở trong cơ thể hùng hậu đến đáng sợ.  

 

Ba năm thời gian, Tần Ninh chưa từng rời khỏi Mặc cốc một bước. Cha đã đem số thiên tài địa bảo còn lại rót thẳng vào trong cơ thể hắn một phần, một phần khác thì dũng mãnh rót vào trong Phong Thần châu, ngưng tụ thành một viên ngọc màu xanh ngọc bích.  

 

Có điều viên ngọc ấy kết hợp với hắn, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, hắn đề có thể theo hạt ngọc ấy hấp thụ linh khí nhu hòa đó.  

 

“Tạm thời gọi ngươi là Vạn Linh châu vậy!”  

 

Viên ngọc đó ẩn giấu ở bên trong Phong Thần châu, hơn nữa còn tụ tập hàng vạn loại linh tài, cơ thể hắn cùng lắm mới chỉ hấp thụ được một phần trăm mà thôi.  

 

Lúc này, cơ thể Tần Ninh khẽ chuyển động, gân cốt khắp người rung động mạnh mẽ.  

 

Thời gian ba năm, từ cảnh giới Thiên Võ bảy biến lên cảnh giới Thông Thiên một biến.  

 

Không tính là nhanh, thậm chí còn hơi chậm.  

 

Theo lý mà nói, có Vạn Linh châu củng cố thân thể liên tục như vậy, Tần Ninh phải nâng cấp một cách đáng sợ mới phải.  


 

Có điều, Tần Ninh luôn yêu cầu mình phải cực kỳ hoàn hảo.  

 

Ba năm qua, hắn luyện Ngọc Lôi thể đến mức tận cùng, bảy tầng cảnh giới đều viên mãn, vốn chỉ định dừng lại ở cảnh giới Thiên Nguyên sáu nguyên thôi là được, nhưng vô tình lại đột phá lên cảnh giới Thông Thiên.  

 

“Ba năm rồi chưa ra khỏi Mặc cốc, không biết Cửu U đại lục giờ ra sao!”  

 

Tần Ninh nhìn bia mộ trước mặt, từ từ nói: “Đại ca Kinh Mặc, sau này đệ sẽ quay lại thăm huynh, mà lúc này, đệ sẽ khiến đám người kia phải tỉnh táo lại”.  

 

Hắn sờ vào bia mộ, khẽ thở ra.  

 

Hắn còn phải làm rất nhiều việc nữa.  

 

Mà trước mắt chính là Tuyệt Ninh tông có liên quan đến sự bỏ mình của Minh Uyên.  

 


“Cửu U đại lục đã yên lặng quá lâu, cần phải nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu thôi!”  

 

Tần Ninh bước ra ngoài, sau ba năm, đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi Mặc cốc.  

Tiếng ầm ầm vang lên, cửa Âm Dương của Mặc cốc lúc này mở ra.