“Ca, ca cười gì thế?”, Kiếm Tiểu Minh nghi ngờ hỏi.
Thẩm Văn Hiên đứng cạnh gõ đầu Kiếm Tiểu Minh một cái, nói: “Ngươi đần à, tiền bối Hoàng Phủ Hùng là ai cơ chứ?”
“Là lão tộc trưởng của Hoàng Phủ thế gia, mà Hoàng Phủ thế gia là gia tộc truyền thừa, nội tình mạnh mẽ, ngay cả bốn môn phái lớn cũng không sánh bằng, Thần Bắc chỉ là một Thánh Hộ của Thánh Vương Phủ mà lại bắt Hoàng Phủ Hùng tự vẫn tạ tội...”
Nghe đến đây, Kiếm Tiểu Minh lập tức hiểu ra, nhịn không được cười phá lên.
Tiếng cười này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tự vẫn để tạ tội?”
Hoàng Phủ Hùng giật mình, lập tức cười nói: “Thánh Hộ Thần Bắc, lão hủ mặc dù đã già nhưng vẫn chưa muốn chết”.
“Còn cái tên Hàn Thiên Tuyết kia khinh người quá đáng, ta đi đến muốn thử khuyên nhủ hắn, hắn lại động thủ muốn giết ta, thế là ta mới giết hắn, ta cũng không cho rằng bản thân mình đã làm sai cái gì hết!”
“Vậy sao?”
Ánh mắt của Thần Bắc lúc này rất lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Xem ra ngươi không muốn đền tội, vậy thì ta chỉ còn cách tự mình ra tay thôi”.
Xoẹt…
Bóng hình Thần Bắc loé lên một khắc sau đã rơi xuống, tốc độ nhanh như chớp, trực tiếp nện một quyền xuống.