Phong Thả Đình Trú

Phong Thả Đình Trú - Chương 11




“Kỷ tổng, thế nào rồi? Ông nhìn thấy hắn rồi chứ?” Trên màn hình máy tính hiện lên rõ ràng mấy chữ này.

“Gặp rồi… Thật sự là một mỹ nhân a!” Kỷ Khải Đằng nhanh tay gõ bàn phím, hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ hôm nay với Đổng Hiền, khuôn mặt nhìn màn hình không khỏi toát ra một nụ cười quỷ dị.

“Tôi nói đâu sai! Ông muốn có hắn ta không?”

“Ha ha… đương nhiên là muốn rồi, tôi còn muốn cả công ty Thuỵ Thừa nữa.”

“… Trước mắt tôi có thể giúp ông, nhưng sau này ông phải nhớ đến tôi đấy.”

“Sao? Nói xem nào…”

“Chính là….”

Nhìn những dòng thông tin được đối phương chuyển đến, trong mắt Kỷ Khải Đằng hiện lên một tia lạ lùng. “Độc nhất là lòng dạ đàn bà” những lời này quả nhiên không sai! Nhưng,  cô nàng luôn tự cho mình đúng này đã đánh giá sai dã tâm của nam nhân cùng mị lực của bản thân rồi.

“… Ông nghĩ sao?”

“Được lắm, nhưng để tôi suy nghĩ thêm!”

“Được, tôi chờ câu trả lời của Kỷ tổng!”

Nói xong những lời này, đối phương liền rời khỏi mạng.

Kỷ Khải Đằng nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, tay chống cằm… Đổng Hiền a, một mỹ nhân như thế, không nếm thật có lỗi với chính mình… Xem ra kế hoạch vốn định dùng với Kỳ Dương có thể dành tặng cho cậu rồi!

Nghĩ là làm, lão liền cầm lấy điện thoại di động của mình bấm số… “Hắc Lang hả? Là tôi, tôi muốn nhờ cậu chút chuyện…”

_______ Nhà họ Lưu  _______

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Lưu Hân có chút mệt mỏi về nhà.

Cũng khó tránh được. Cả ngày hôm nay anh đã phải bận rộn ứng phó với cái lão già háo sắc kia, lại còn phải đề phòng lão ta đến gần Đổng Hiền! Anh cũng không biết vì cái gì mà khi vừa nhìn thấy Đổng Hiền tươi cười đứng bên cạnh lão là trong lòng anh lại nổi giận vô cớ, cho nên phương pháp tốt nhất giải quyết tình trạng này chính là để hai người bọn họ không tiếp xúc với nhau. Vậy nên anh ra sức  ngăn cản lão già kia cho bằng được.

“Anh về rồi đây!” Cởi cà vạt, Lưu Hân tay cầm áo khoác nói, hướng phòng Ỷ Á kêu.

Ỷ Á nghe thấy tiếng Lưu Hân gọi liền cuống quít đóng máy vi tính lại, tiện tay vơ lấy cuốn tạp chí áo cưới giả vờ chuyên tâm đọc, chờ đợi Lưu Hân bước vào…

Quả nhiên không lâu, Lưu Hân đi tới cửa phòng cô. Nhìn thấy Ỷ Á đang chăm chú đọc tạp chí, Lưu Hân cố ý giả bộ giật mình, trêu chọc nói: “Ôi chao? Ỷ Á cũng có lúc nghiêm túc ngồi đọc sách báo sao? Thật sự là ngạc nhiên a!”

“Anh này… Anh đừng có xem thường em nha!” Ỷ Á chu miệng, nhảy khỏi giường. “Người ta đang chọn áo cưới đấy! Hân, mau đến xem, áo nào hợp với em?”

Lưu Hân bị cô kéo vào phòng,không chuyên tâm  cầm lấy cuốn tạp chí lật lật vài trang lấy lệ: “Thứ này anh không hiểu rõ lắm đâu, em chờ Kỳ Dương về rồi nhờ anh ta chọn giùm đi!”

“… Vâng được rồi!” Mặc dù có chút không cam lòng nhưng Ỷ Á hiểu rõ tính tình của Lưu Hân nên cũng không nói nữa.

Tất cả những thứ cần thiết đều đã chuẩn bị xong… Chỉ còn hơn hai tháng nữa, chỉ cần chờ cho cái ngày tháng Tám đó qua đi, Lưu Hân sẽ vĩnh viễn thuộc về cô. Vô luận như thế nào, kiếp này cô quyết không thể thất bại dưới tay Đổng Hiền được!

………………………………

[Hướng Ỷ Á (Emily), 18 tuổi, cháu gái của chủ tịch tập đoàn Dự Hằng, vị hôn thê của tổng tài công ty Thuỵ Thừa – Lưu Hân, đã tốt nghiệp…]

Chu Hủ chăm chú nhìn màn hình máy tính, cố gắng nhìn đi nhìn lại mấy lần cũng chỉ nhìn thấy lai lịch của cô ta như vậy, thế nhưng vẫn không nhớ ra kiếp trước cô ta là ai.

“Tiểu Hủ, mẹ có thể vào không?” Một người phụ nữ gõ cửa phòng.

Chu Hủ lập tức mở trang mới, trả lời. “Vâng, được ạ. Có chuyện gì không ạ?”

Bà tủm tỉm cười, tay cầm một ảnh chụp đi đến bên cô con gái. “Chàng trai này mẹ thấy rất được, con nhìn thử xem?”

“Cái gì, lại nữa sao….” Chu Hủ phàn nàn. Nhưng khi ánh mắt cô vừa chạm tới người trên tấm ảnh, Chu Hủ nhất thời kinh ngạc. “Đây là… Người này…”

Nhìn phản ứng ngạc nhiên của con gái, mẹ cô tất nhiên hiểu lầm. “Ha ha… mẹ biết  con thích loại mỹ nam như thế này, cho nên mới đích thân chọn giúp con. Còn không cảm ơn mẹ đi?”

Chu Hủ khoé miệng khẽ giật giật, nhìn tấm ảnh, cô biết thân là thiên kim của một chủ tịch xí nghiệp lớn sẽ không tránh được mấy việc hôn nhân thế này, cho nên cô cũng không ôm ảo tưởng lớn gì vào chồng tương lai cả. Nhưng mà người đàn ông này… Thật sự hơi quá rồi?!

“Mẹ… Anh ta là…” Gắng sức nói ra mấy chữ, cô âm thầm hy vọng chỉ là trùng hợp người giống người thôi…

Nhưng mẹ cô với một câu nói đã hoàn toàn đánh vỡ hy vọng của cô. “À, cậu ta tên là Vương Mãng. Cậu ấy tuy còn trẻ nhưng đã là viện trưởng của bệnh viện Tân Dự  đấy…”

“…”Chu Hủ đã không còn gì để nói.

Vương Mãng….Trời ạ…Thế giới này thực sự  là nhỏ bé quá mà…

…………………………………….

Đổng Hiền đi về nhà, chính xác là đi về nhà trọ. Căn phòng nhỏ hẹp này bài trí vô cùng đơn giản. Trong phòng chỉ có một cái giường, một cái tủ xếp đụng quần áo, bàn cùng máy tính, phòng bếp và phòng tắm thì dùng chung với chủ nhà. Phòng tuy bé nhưng không hề bừa bộn, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp, có thể thấy được Đổng Hiền là người rất tỉ mỉ, gọn gàng

“Tôi về rồi đây!”

Đổng Hiền cầm túi lớn túi nhỏ đồ ăn, đi đến nhìn bức ảnh để bên đầu giường, mỉm cười nói, sau đó liền đi tới nhà bếp…

Đổng Hiền vốn là cô nhi, từ lúc anh còn học tiểu học cha mẹ đã mất vì tai nạn máy bay. Sau đó vì không còn ai thân thích nên anh liền được chính quyền đưa vào cô nhi viện… Sau này trưởng thành, anh không muốn trở thành gánh nặng cho cô nhi viện, cho nên đã dựa vào số tiền làm công của mình mà dọn ra ngoài sống, cuộc sống cũng không quá vất vả.

Người chủ nhà rất tốt bụng, không những cho anh thuê nhà giá rẻ mà thỉnh thoảng còn đem đồ ăn cho Đổng Hiền, tựa như hôm nay vậy, cô lại mang cho anh một ít bánh chưng.

“Tiểu Hiền à, tết Đoan Ngọ nhà cô có làm ít bánh chưng, cô mang qua cho cháu đây!” Nói xong cô liền đặt chiếc bánh xuống bàn.

“Cảm ơn cô. Lúc nào cháu cũng phiền đến cô, thật ngại quá!” Đổng Hiền lễ phép cảm ơn.

Sau đó anh lấy một gói mỳ ăn liền cho vào tô rồi đổ nước nóng… Chờ mì chín, Đổng Hiền tranh thủ mang thức ăn trong túi vừa mới mua ra rửa sạch.

Cô nhà bên nhìn thấy vậy không khỏi tò mò mà hỏi. “Tiểu Hiền à, cháu cực khổ tốn tiền mua một đống thức ăn này, nhưng cháu lại không ăn, mà nấu cho người khác? Người đó có trả tiền cho cháu không?”

Đổng Hiền là một người vô cùng tiết kiệm, nhưng dạo gần đây ngày nào anh cũng mua một đống thức ăn về, vậy mà anh không phải nấu cho mình ăn. Ai thấy thì sao không khỏi thắc mắc được

“A? Không!” Đổng Hiền vừa rửa thức ăn vừa trả lời. “Là cháu hứa là sẽ nấu cho người đó ăn, sao lại có thể đòi tiền được chứ?”

“Ha ha!” Người cô đó nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh, tựa hồ đoán được điều gì đó. “Tiểu Hiền à, người đó là người yêu của cháu à?”

Đổng Hiền chần chừ trong chốc lát, cười rộ lên trả lời. “À… không phải cô à… Nhưng đối với cháu, đó là một người vô cùng quan trọng.”

“Hả?” Cô nghe xong có chút khó hiểu nhưng dù sao… “Quên đi, chỉ cần là người quan trọng với Tiểu Hiền thì chắc chắn là người tốt rồi, nếu có cơ hội phải cho cô gặp mặt đấy!”

“Vâng, nhất định rồi…” Đổng Hiền lại tiếp tục rửa đồ ăn, vì người quan trọng nhất của mình mà làm…