Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

Chương 62




Thượng Quan bên kia cử người tới hòa giải, Thượng Quan Hạo bị ông cha lôi cổ về giáo dục, Bạch Nhược được một phen mất mặt, mấy hôm liền không lộ cái mặt ra khỏi phòng.

Thuần Vu Yến nhân vụ này mà ép Thượng Quan bên này giao ra vài suất vào tham quan mộ địa, cho anh em Bạch Tiểu Nhung được một phen mở rộng tầm mắt.

Lối vào cổ mộ.

Thuần Vu Yến ngày xuống trước, chìa tay ra cho Bạch Tiểu Nhung, đỡ cậu đi vào: "Cẩn thận chút, bậc thang hơi cao."

Bạch Tiểu Nhung nắm lấy bàn tay của hắn, bước từng bước nhỏ, lòng nở hoa: "Anh cũng cẩn thận chút." Tuy cầu thang đã được dọn sạch sỏi đất nhưng vẫn còn cá lọt lưới.

Hắn liền đáp: "Đừng lo."

Bạch Tuyết Vi khoanh tay, hân hạnh thưởng thức mùi vị thức ăn cho chó: "..."

Nam Cung Triệt đi đằng sau Bạch Tiểu Nhung, cũng học Thuần Vu Yến giơ tay với cô: "Em có muốn tôi đỡ em xuống không? Bậc thang rất cao."

Bạch Tuyết Vi từ chối, bước chân thong dong: "Không cần."

Nam Cung Triệt cúi đầu: "Ồ."

[Anh em đặt tên cho CP là gì nào?]



[Mấy ảnh thở thôi cũng đẹp hút hồn.]

[Chị đẹp lạnh lùng quá đi, nhưng tôi thích!]

[Anh tóc vàng bị phũ tới héo luôn rồi kìa, thương quá.]

Bên dưới độ ấm hơi thấp, nhưng nhờ có ngọn đuốc cắm hai bên nên ôn hòa trở lại. Cổ mộ ở giữa là một sảnh nhỏ, tứ phía là các phòng nhỏ khác nhau. Tất cả đều được làm bằng gạch và đất nung.

Thuần Vu Yến đã nhìn sơ cấu trúc nên có chút hiểu: "Phía bắc là lăng mộ của công chúa, nam là lăng của phò mã, đông tây là vật bồi táng của hai người họ."

Bạch Tiểu Nhung cứ có cảm giác rợn tóc gáy kiểu gì đó, nắm tay Thuần Vu Yến không có dấu hiệu buông ra: "Vậy chúng ta đi xem, xem công chúa trước?"

Không ai có ý kiến, anh em nhà Bạch đi theo sau Thuần Vu và Nam Cung, mỗi người trông chừng một Bạch. Cho dù đã được đội khai thác khai quật quét dọn rồi, nhưng vạn nhất có rắn rết nhện độc lọt lưới thì khỏi ngắm hoàng hôn luôn.

Bạch Tiểu Nhung nói chuyện làm giảm bầu không khí đáng sợ: "Anh nói xem, nhiều năm như vậy rồi, thi thể của công chúa không bị biến dạng chứ?"

Thuần Vu Yến: "Tất nhiên là bị biến dạng thành hóa thạch rồi, người xưa chưa phát minh ra formalin đâu."

Quan tài bằng gỗ đỏ, từ ngoài nhìn vào thì không thấy gì, nhưng rất bốc mùi, cả bọn cũng không dám nán lại lâu, ai biết gần đó có độc vật gì không, cẩn thận trên hết.



Mấy phòng khác đều bình thường, vật bồi táng đa số đã bị đội khảo cổ dọn sạch lấy đi nghiên cứu. Chỉ có, nơi chôn cất phò mã xấu số kia, hơi rùng rợn, giống như trước khi lìa trần, anh ta bị tra tấn rất thảm khốc.

Vết máu đã khô từ lâu chuyển đen, giá cắm nến lạnh căm căm, trên quan tài màu gỗ lim vươn vãi bết đen, vết xước, dấu chân chằng chịt in màu đen còn được lưu lại. Bây giờ mà người bên trong bật nắp ra, Bạch Tiểu Nhung xỉu cái đùng liền.

Bạch Tiểu Nhung nuốt nước miếng, núp sau Thuần Vu Yến và Bạch Tuyết Vi: "Bọn họ thật sự muốn giữ lại nơi này làm địa điểm tham quan?"

Cậu nhớ khi mạt thế bùng nổ, sơn trang nghỉ mát cũng trở thành căn cứ người sống, nhưng không biết nguyên do gì mà sụp đổ, số tang thi tăng nhanh chóng, tràn ra các thành phố, một con tang thi vương còn chiếm núi làm vua. Đừng nói là chỗ này nha?

Cũng có thể lắm, dịch bệnh tang thi cũng là một loại khí độc, tiếp xúc nhiều với thi thể mục rữa, chẳng hạn như lăng mộ kiểu này. Không biết cậu nên vui hay nên buồn nữa, lần nào cũng đụng phải cốt truyện quan trọng, cao trào trong truyện.

Thuần Vu Yến cũng bịt mũi: "Thương gia thì không có tình người mà, cái bọn họ muốn chính là lợi ích." Dù cho thực khách tham quan có thể bị ngộ độc khí, hay hình ảnh mang tính ám ảnh tâm lý, không một chút áy náy nào.

Bạch Tiểu Nhung liếc trộm Nam Cung Triệt, kề tai nói nhỏ với hắn: "Chúng ta đốt pháo hoa trong này được không anh?" Dù sao cũng là di sản văn hóa.

Thuần Vu Yến cho rằng mình nghe lầm rồi, xoa lỗ tai: "Cậu nói gì?"

Bạch Tuyết Vi tri kỷ lặp lại giùm nguyên văn của em trai yêu: "Đốt pháo hoa trong đây, được không?" Tuy rằng đề nghị em trả hơi trẻ con, nhưng cô sẽ ủng hộ hết mình.

"..." Là hắn tưởng tượng pháo hoa kiểu kia sao?

Nam Cung Triệt: "..." Đã nghe những lời không nên nghe, có bị diệt khẩu không đây?