Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 40




Nhận được tin nhắn từ nhân viên phục vụ, Tần Bắc Phong nhanh chóng thanh toán rồi rời khỏi trung tâm thương mại, lái xe về nhà.

Đêm qua anh có chút mất kiểm soát, nửa đêm ra sức làm cô, mạnh tay đến mức không nương nhẹ chút nào. Sau đó khi dọn dẹp cho cô, anh đã dùng hết cả một tuýp kem giảm bầm tím.

Anh chẳng biết cô dậy có cảm thấy khó chịu không, có ăn được gì không, mình phải tự tay theo dõi mới được.

Đỗ xe xong, anh bước ra từ hầm, hình ảnh phản chiếu trên tấm gương cầu ở góc đường khiến khóe miệng anh khẽ nhếch.

Thế nhưng vừa đi đến gần khu nhà, anh đã thấy cô đang chổng mông, nằm bò trên bãi cỏ.

Chiếc váy dài đến đầu gối bị kéo cao do tư thế quỳ, vạt váy vén lên đến giữa đùi, làn da trắng nõn vẫn còn vương dấu vết xanh đỏ, mờ mờ hiện lên những dấu tay.

Là dấu tay của anh.

Giữa ban ngày ban mặt, dục vọng kéo đến dữ dội. Tần Bắc Phong nhận ra hạ bộ mình bắt đầu có dấu hiệu mất tự chủ, liền mở miệng.

“Em lại làm gì nữa thế?” Giọng nói kiềm chế, nén chặt trong cổ họng, lạnh lùng vô cùng.

Không cần chuyển nhà, anh chỉ cần chôn cô xuống đất là xong hết.

Ánh mắt Lộc Nhung mất đi chút sáng ngời. Dù anh đã gỡ đám dây kẽm đang quấn lấy cổ áo cô và kéo cô đứng dậy, cô vẫn im lặng không nói.

“Lại làm gì nữa đấy” – năm chữ đơn giản ấy như đang giễu cợt cô chuyện bé xé ra to, không biết an phận.

Ngẫm lại thì cũng phải, chuyện chuyển nhà, xin lỗi bị té ngã, bị fan quấy rối, chuyện nào cũng khiến người ta phải đau đầu.

Lộc Nhung vừa ấm ức vì sự lạnh nhạt của anh, vừa trách bản thân yếu đuối. Cô hít một hơi sâu, cố bắt chước người khác gọi anh: “Anh Tần.”

Cô không còn muốn biết tên anh nữa. Dù sao thì cô cũng chẳng phải là người đặc biệt gì với anh.

Chỉ một tiếng gọi ngắn ngủi, nhưng đủ khiến Tần Bắc Phong tưởng mình nghe nhầm. Sau khi xác định tiếng gọi ấy phát ra từ miệng cô, biểu cảm của anh lập tức thay đổi.

Anh muốn nghe cô gọi thế khi nằm trên giường, vừa làm vừa nghe cô gọi anh là “Anh Tần,” “Bắc Phong,” hoặc thậm chí là những cách gọi táo bạo hơn.

Cảm giác nóng rực từ bụng dưới dần lan ra, dục vọng bám theo dòng máu dâng lên não. May mà vào giây phút quan trọng nhất, lý trí của anh kịp thắng thế. Giọng nói đầy ấm ức của cô đã giúp anh kiểm soát lại được.

Cô giận vì tối qua anh thô bạo sao?

Tần Bắc Phong quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng phủi sạch lớp bụi bẩn dính trên đầu gối cô.

Bụi đất vừa hết, những vết bầm đỏ do quỳ xuống càng nổi bật.

Chết tiệt, lại cửng rồi.

“Sao thế?” Tần Bắc Phong vẫn giữ tư thế quỳ một gối, ngước lên nhìn cô.

Chỉ một chữ khác thôi, mà Lộc Nhung cảm giác tim mình thắt lại dưới ánh nhìn của anh. Đây là lần đầu tiên cô cúi xuống đối diện ánh mắt của anh.

Không còn là sự ngước nhìn dè dặt thường ngày, chỉ một chi tiết nhỏ nhặt ấy đã khiến lòng cô rực sáng như ánh bình minh đầu ngày.

“Có chú mèo con bị mắc kẹt.” Cô lí nhí.

“Không phải là con nai nhỏ sao?” Tần Bắc Phong khẽ cười.

“…” Không thể nào lơi là với người xấu được. Lộc Nhung bĩu môi, giơ tay chỉ vào con mèo. “Thật đấy, có một con mèo nhỏ kìa.”

Tần Bắc Phong tất nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, anh chỉ muốn chọc cô một chút thôi. Anh nhẹ nhàng bóp lấy đầu ngón tay cô: “Chờ anh.”

Ngay sau đó, anh mạnh mẽ kéo đứt sợi dây kẽm quấn quanh chân mèo con. Không đợi con mèo vùng chạy, anh đã tóm lấy gáy nó nhấc bổng lên.

Tay anh không sao chứ? Lộc Nhung tròn mắt kinh ngạc, lo lắng hỏi: “Cẩn thận chút.”

Tần Bắc Phong giơ chú mèo lên, nhìn qua trái phải, thấy không có vết thương nên lập tức đáp lại sự quan tâm của cô với vẻ thờ ơ: “Không sao, da dày mà.”

“Em bảo anh cẩn thận với mèo cơ.” Tai Lộc Nhung đỏ lên.

“Biết rồi.” Anh kéo dài giọng, tiện tay rút một mảnh vải màu hồng từ chiếc túi bên cạnh, gói gọn con mèo đang vùng vẫy lại, chỉ để lộ mỗi cái đầu nhỏ.

Anh thích màu hồng hả? Lộc Nhung sững sờ. Sau đó cô mới nhận ra logo in trên túi giấy ấy.

Thì ra anh đi ra ngoài là để mua quần áo cho cô?

“Em về trước đi.” Tần Bắc Phong tùy tiện xách con mèo lên, đung đưa qua lại, rồi đưa túi đồ cho cô.

Lộc Nhung sợ con mèo bị chơi đùa như “tàu lượn siêu tốc”, vội vàng đỡ lấy, ôm chặt vào lòng. “Còn anh thì sao?”

“Đưa nó đến phòng khám thú y.”

“Để em tự đi cũng được.” Dù sao cô là người phát hiện ra con mèo, không muốn làm phiền anh thêm.

“Chân em không đau à? Đi nổi không?” Tần Bắc Phong liếc nhìn đôi chân đang run rẩy của cô.

“…” Anh nghĩ ai gây ra chuyện này chứ? Lộc Nhung chẳng buồn đáp, tay cô nghịch nghịch tai mèo con.

Bầu trời xa xa dần chuyển tối, những cơn sấm vang vọng, báo hiệu trời sẽ mưa.

“Về nhà.” Tần Bắc Phong xách con mèo lại, giọng điệu không cho phép phản đối.

“Méo!” Con mèo đang chơi với cô, giờ bị anh cầm lên lại, nó lập tức quay đầu gầm gừ với anh.

“Grừ.” Anh không nao núng cúi đầu gầm gừ lại.

“Meo…” Mèo con tủi thân quay đầu về phía cô cầu cứu.

“Hứ.” Anh đắc thắng nhướn mày.

Người này bao nhiêu tuổi rồi chứ, Lộc Nhung âm thầm phàn nàn trong lòng, ngoài miệng thì vẫn kiên quyết nói: “Em đi với anh.”

“Sợ anh ngược đãi nó à?” Tần Bắc Phong cúi mắt nhìn cô.

Cô bỗng nhớ lại lời đồn từ Triệu Tinh Tinh rằng anh là người thích ngược đãi động vật.

Làn gió mùa hè nhẹ lướt qua, những tán lá đung đưa, bóng nắng vàng nhạt rọi xuống mặt anh, phớt qua giữa đôi mày lạnh lùng.

Lộc Nhung không hiểu tại sao anh luôn thích hiểu sai ý người khác, tại sao lúc nào anh cũng phải thể hiện vẻ mặt khó chịu như thế.

Anh rõ ràng không phải người như vậy.

Hơi nóng từ ánh nắng khiến Tần Bắc Phong bực bội, anh chẳng muốn chờ đợi câu trả lời của cô, dù sao cũng chẳng phải điều gì tốt đẹp.

Anh chưa bao giờ trông mong sự thấu hiểu của ai cả.

Anh quay người bước đi, nhưng vừa mới đi thì vạt áo đã bị giữ lại, lực rất nhẹ, nhưng như giữ lấy cả thân hình và trái tim anh.

“Em chỉ muốn đi cùng anh thôi.”

Ánh mắt cô trong trẻo, rực rỡ hơn cả ánh nắng tháng tám.