Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 1




Tháng tám, giữa cái nóng oi bức, tiếng ve kêu râm ran ồn ào khiến mồ hôi tuôn rơi từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất bốc hơi ngay tức khắc.

Dưới tòa chung cư, người thợ chuyển nhà vội vàng lau mồ hôi trên mặt, nói tiếng địa phương lúng búng không rõ.

“Thật sự xin lỗi anh quá.”

Đáp lại là một giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng, mềm mại không có chút lực.

Đang là mùa tốt nghiệp nghỉ hè, Lộc Nhung chuyển nhà gấp gáp, cô nghĩ mình may mắn khi tìm được căn hộ ở vị trí khá tốt, giá cả phải chăng như vậy.

Nhưng chưa kịp vui mừng, thì chuyện xui xẻo ập đến.

Khi cô vội vàng đóng gói đồ đạc để đến, thang máy của chung cư bị hỏng, đang trong quá trình sửa chữa.

Nhà cũ đã trả, nếu không chuyển hôm nay, Lộc Nhung không có chỗ nào để đi.

Thuê khách sạn thì quá lãng phí tiền, quá đắt đỏ…

“Anh ơi, đi thang bộ thì bao nhiêu tiền?” Cô nắm chặt điện thoại hỏi.

Người thợ ngừng mắng chửi trong miệng, liếc nhìn cô một cái rồi báo giá: “Một trăm thôi.”

Nghe giá, Lộc Nhung cảm thấy hơi xót tiền nhưng nghĩ đến việc lên tận tầng mười bảy quả không dễ dàng, cô không mặc cả, cắn răng rút tiền từ túi ra.

“Không đúng, cô ở tầng mười bảy à?” Người thợ liếc thấy tờ tiền đỏ tươi trong ví cô.

Có tiền mà không vơ vét thì đúng là ngu ngốc, huống chi trước mắt là một cô gái nhỏ bé, gầy gò, chắc vừa mới tốt nghiệp, đúng là con cừu béo, không lừa thì phí.

“Phải thêm tiền, hai trăm.”

“Hai trăm?!” Lộc Nhung sững sờ.

“Hai trăm không đắt, cô trả tiền, tôi sẽ mang lên ngay.” Người thợ kiên quyết giữ giá, giọng nói thô kệch: “Không trả thì cô tự mà nghĩ cách.”

Gương mặt đen đúa của người đàn ông trung niên nhếch lên một nụ cười hả hê đầy láu cá, Lộc Nhung dần nhận ra điều gì đó không ổn, những lời phản bác tắc nghẹn trong cổ họng, mãi không thốt ra được.

Cô mở miệng trong vô vọng, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Không, không cần nữa… Tôi tự xách lên cũng được.”

“Vậy thì được, cô xách lên đi, khi nào không xách nổi nữa thì gọi tôi.” Người thợ lùi lại một bước, chờ xem trò hay.

Lộc Nhung lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, đành phải cắn răng tự mình chuyển đồ.

Đồ đạc không nhiều nhưng cũng đủ ba cái thùng lớn, một trong số đó có khung gỗ thô bên ngoài, đầy gai nhọn rất khó cầm.

Tay cô vừa chạm vào khung gỗ, chưa kịp dùng sức đã cảm thấy một cơn đau nhói nhưng cô không buông ra, thử nhấc lên.

Thùng gỗ không hề nhúc nhích.

Mồ hôi chảy dài xuống trán, tràn vào mắt, Lộc Nhung chợt nhớ đến lý do mình chuyển nhà, cổ họng ngực cùng lúc nhói đau.

Cô cắn răng, chuẩn bị thử lại lần nữa thì một giọng nói lạnh lùng cộc lốc vang lên.

“Tránh ra.”

Lộc Nhung giật mình, cái thùng có lẽ đã nhấc lên được nửa centimet, bỗng rơi xuống lại.

Cô theo phản xạ ngẩng đầu, đầu tiên thấy bóng râm, rồi thấy người đàn ông đứng dưới bóng râm đó.

Người đàn ông rất cao, chiều cao đoán chừng… Lộc Nhung phải ngước hết cỡ mới có thể ước lượng, trên một mét chín.

Anh ta mặc quần lửng họa tiết rằn ri rộng, cơ bắp chân dài mạnh mẽ, phần trên là áo ba lỗ đen để lộ tay, vải áo căng phồng bởi cơ ngực rắn chắc, trên cánh tay không bị che phủ nổi rõ gân xanh tĩnh mạch.

Cô gái kinh ngạc nhìn ngắm thật lâu, khi mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của người đối diện, đồng tử co lại ngắn ngủi.

Hai má hơi lõm căng cứng đường viền hàm, màu da đồng không che giấu được các nét sâu trên khuôn mặt.

Hốc mắt của người đàn ông rất sâu, lòng trắng mắt nhiều hơn, giữa đôi lông mày rậm đen có một vết sẹo dài, cắt ngang tầm nhìn của mắt phải.

Ánh mắt không thiện cảm, chứa đầy sát khí.

Lộc Nhung chưa từng thấy người đàn ông nào dữ tợn như vậy, làm cô suýt quên thở, khi tỉnh lại ngực cô đang không ngừng phập phồng.

“Xin lỗi, là tôi đang chuyển nhà, sẽ xong ngay thôi, thật sự xin lỗi.” Cô liên tục xin lỗi, lòng bồn chồn, cộng với trời nóng, giọng nói vốn đã mềm yếu lại càng thêm run rẩy.

Người đàn ông kẹp một que kem giữa môi, khi nghe thấy giọng cô, đầu que kem khẽ di chuyển theo động tác nuốt không chủ ý của cổ họng.

“Anh bạn à tôi cũng không muốn thế, nhưng cô gái này không chịu trả tiền, nên tôi đành đứng đây thôi.” Người thợ cũng nhận ra người đàn ông không phải kẻ dễ đối phó, vội đổ lỗi cho cô.

Không dám đối mặt với người đàn ông, người thợ chỉ mới ngẩng đầu lên đã lại cúi xuống, Lộc Nhung nhỏ giọng thanh minh: “Tôi đã trả rồi mà.”

“Ồ đúng, cô ấy đã trả.” Người thợ sợ có chuyện xảy ra, vội vã gật đầu đồng tình, rồi lái xe đi mất.

Ôi, biết thế không tham tiền nữa.

Người thợ vừa rời đi, chỉ còn lại Lộc Nhung đối diện với người đàn ông xa lạ có khuôn mặt dữ tợn.

Biết thế rút hai trăm nghìn ra trả rồi, cô thầm khóc không ra nước mắt.