Phong Nguyệt

Chương 9




Bàn bếp chỉ rộng chừng một mét, với Tư Văn cao ráo thì không thành vấn đề, còn Chu Yên bị hắn kéo qua suýt thì hụt chân, phải chống vội hai tay lên mặt bàn.Chỉnh trang xong xuôi, Tư Văn ra cửa, suốt quá trình chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.

Chu Yên thường thấy hắn thả lỏng hơn sau khi nốc thuốc, vậy nên mỗi lần cô đòi thuốc hắn đều cho là vì muốn cô cũng được thoải mái ư? Cuối cùng nhận thấy thuốc gây tác dụng phụ nghiêm trọng lên cô nên đâm áy náy, thành thử hôm nay mới lạ lùng như thế?

Hắn còn nói, thuốc có tác dụng phụ như tạo ra ảo giác mạnh liên tục, tuy không gây nghiện nhưng sẽ làm con người ta lệ thuộc vào nó. Hai tuần gần đây mây mưa tương đối mãnh liệt, cô mới đòi hắn thuốc… Có vẻ như cô đã dùng quá liều.Cô nhớ Tư Văn từng bảo, thuốc này có công dụng giảm đau hiệu quả, làm con người ta lâng lâng, đi mà như đang bay. Lần gần nhất uống thuốc là bởi Tư Văn chơi cô đổ máu, thấy cô đau ngất xỉu mấy lần, hắn liền đưa thuốc cho cô.Edit | Beta: Manh & MDL

Nỗi sợ nháy mắt bùng lên trong cô, đã bao năm tiếp rượu, đã bao lần bị sàm sỡ, nhưng chưa một lần nào khiến cô sợ đến tái mặt thế này.

Chu Yên chẳng hề hay biết, còn duỗi lưỡi liếm ngón tay, hễ thấy máu rỉ ra là lại đưa lưỡi liếm sạch. Cứ như vậy, Tư Văn bị khêu lại gần từ lúc nào, hắn vươn tay qua bàn bếp, giữ mặt cô rồi hôn lên môi cô.

Đúng như mụ Hồng dự đoán, gã mập cực kì hứng thú với Chu Yên. Trong lúc cô nói chuyện, gã thò tay xuống váy, mơn trớn đùi cô, còn dợm xâm nhập vào vùng đất cấm.

[1] Lối không cửa nối liền giữa hai phòng, có nhiều hình dạng như mái vòm, mái vuông.

Tiếng ồn ào cắt ngang bầu không khí nhiệt tình trong phòng. Tất cả ghé mắt nhìn sang.


Ngoài ban công, Tư Văn vừa kết thúc một cuộc gọi, vào nhà thấy cô, vẻ mặt đang bình thường đột nhiên đâm cau có: “Mặc quần áo vào! Tôi không muốn chơi cô bây giờ đâu!”

“Lần đầu uống thuốc là bởi Tư Văn chơi cô đổ máu, cô đau xỉu ngang xỉu dọc xỉu chéo xỉu parabol mấy bận…”

Chu Yên bình tĩnh lảng tránh, nở nụ cười hòng đánh lạc hướng gã, nhưng hiển nhiên chẳng có tác dụng gì. Cô càng né thì gã ta càng hăng, thậm chí còn dùng hai tay bóp mông cô, dúi mặt vào ngực cô.

Đáng lý Chu Yên phải chai lì trước những việc này từ lâu, nhưng vì cớ gì cô vẫn cảm thấy buồn nôn thế này?

Mải nghĩ mà không tập trung thái thịt, thế là cô cắt trúng tay.

Bàn bếp chỉ rộng chừng một mét, với Tư Văn cao ráo thì không thành vấn đề, còn Chu Yên bị hắn kéo qua suýt thì hụt chân, phải chống vội hai tay lên mặt bàn.

Lúc ăn tối, Chu Yên đợi Tư Văn ngồi xuống trước, chờ hắn phẩy tay rồi mới vào chỗ. Bữa cơm diễn ra trong im lặng, chẳng ai nói với ai một câu.

Cô đứng dậy, nói một câu “Xin lỗi” rồi bước ra ngoài.

Mơ tưởng lão già khốn kiếp biết cắn rứt lương tâm, khác nào trông ngóng mặt trời mọc từ đằng Tây?

Thì ra là thế.

Cô hết sức thản nhiên, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là sợ hãi khi bị tóm tại trận. Thấy vẻ mặt Tư Văn càng lúc càng khó chịu, cả cơ thể và tâm lý cô đều đã chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ cuối cùng hắn chẳng nói, chẳng làm gì, chỉ lấy món đồ mình bỏ quên rồi cứ thế đi mất.

Tên mập sửng sốt, đuổi theo đè cô lên cửa: “Con điếm trâng tráo!” Chu Yên va mạnh lưng vào tường, buột tiếng kêu đau.

Cuối cùng cũng đến!

Tiếng ồn ào cắt ngang bầu không khí nhiệt tình trong phòng. Tất cả ghé mắt nhìn sang.

Cô càng chạy càng nhanh, tiếng lè nhè ở sau lưng chầm chậm chui vào tai cô.

Tên mập dùng một tay bóp mặt Chu Yên, tay kia giật đôi tất chất lượng bình bình rách lỗ chỗ, để lộ làn da bóng mịn dưới ánh đèn laser. Chu Yên thường có cách trị đám đàn ông chó má này, nhưng hôm nay cô thật sự có phần lực bất tòng tâm: “Em chỉ phục vụ tiếp rượu, không phục vụ khách.”

Hai người lúng túng nhìn nhau, Chu Yên linh hoạt về với dáng vẻ của một cái xác không hồn. Tư Văn mím môi rõ chặt, hiển nhiên cực kì không vừa lòng khi thấy mình vừa khuất bóng là cô đã vui ngay.

Gã mập nào quan tâm cô phục vụ cái gì, nay gã khó ở nên mới ra ngoài tiêu pha, vung tiền rồi mà vẫn không được sướng, tưởng gã đần hay sao mà giỡn mặt kiểu đó? “Anh muốn xoạc em luôn cơ! Thế doggy nhé? Hay là thế này?” Vừa nói, gã vừa mò tay vào giữa hai chân cô.

Sau khi ăn xong, cô thu dọn bát đũa, lúc rửa đến cái bát cuối cùng, Tư Văn cũng đã đổi sang một bộ quần áo khác.

Chu Yên nổi cáu, cắn phập một cái lên gương mặt núc ních mỡ của gã, chớp thời cơ tông cửa bỏ chạy. Lần này gã mập phản ứng nhanh, chẳng màng tới dấu răng rướm máu, gã vọt đuổi theo cô.

***

Chu Yên không dám ngoảnh lại, cô gần như có thể mường tượng ra bản mặt gớm ghiếc của gã mập, như một con quái thú tanh tưởi, mình nhớp nhúa uế vật thè lưỡi chuẩn bị cuốn cô vào bụng.

Nỗi sợ nháy mắt bùng lên trong cô, đã bao năm tiếp rượu, đã bao lần bị sàm sỡ, nhưng chưa một lần nào khiến cô sợ đến tái mặt thế này.

Cô càng chạy càng nhanh, tiếng lè nhè ở sau lưng chầm chậm chui vào tai cô.

Mặc đồ xong, Chu Yên tự giác vào bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn ra khỏi tủ lạnh. Tư Văn không để ý đến cô.

Thì ra lúc ở cạnh gã khách mập, cô khác thường như vậy là vì loại thuốc này.

Cách cửa càng gần, tim đập càng dồn dập.

Tư Văn không lôi cô sang xử tại trận, cũng chẳng nạt cô cuốn xéo, mà quay lại lối thông thủy[1] giữa hai phòng, tiếp tục lau cây gậy gôn mới sắm.

Cuối cùng cũng đến!

Cửa bị đẩy từ ngoài vào, va đánh “cốp” vào Chu Yên, cô bật ra sau, ngã ngửa xuống đất.

[1] Lối không cửa nối liền giữa hai phòng, có nhiều hình dạng như mái vòm, mái vuông.

***

Cô ngước mắt nhìn Tư Văn. Có khi nào là hắn?

Chu Yên tỉnh lại trong căn hộ của Tư Văn.

Chu Yên tỉnh lại trong căn hộ của Tư Văn.

Đúng như mụ Hồng dự đoán, gã mập cực kì hứng thú với Chu Yên. Trong lúc cô nói chuyện, gã thò tay xuống váy, mơn trớn đùi cô, còn dợm xâm nhập vào vùng đất cấm.

Cách cửa càng gần, tim đập càng dồn dập.

Chu Yên không nhớ những chuyện xảy ra sau khi cô bất tỉnh, nhưng vẫn chưa quên khoảnh khắc trước phút mê man. Lúc cô vập vào cửa ngã nhoài, có đôi tay ai đó đã đỡ đầu cô.

Cô lắc lắc đầu, leo xuống giường, chẳng mảy may để tâm việc mình đang không một mảnh vải che thân, đi chân trần ra khỏi phòng.

Ở bên Tư Văn bấy lâu nay, hắn chưa bao giờ nín nhịn cô một lần, dù là lúc nổi giận hay động dục.

Ngoài ban công, Tư Văn vừa kết thúc một cuộc gọi, vào nhà thấy cô, vẻ mặt đang bình thường đột nhiên đâm cau có: “Mặc quần áo vào! Tôi không muốn chơi cô bây giờ đâu!”

Nghĩ đến đây, Chu Yên cười.

Hắn vừa nói vừa đến bên cửa sổ, ngồi xuống đóng kín hai cánh cửa.

Điều này khiến Chu Yên cảm thấy kì lạ.

Chu Yên về phòng tìm quần áo, tìm không thấy, lại trần truồng đi ra: “Không có đồ của tôi.”

Lúc về Tư Văn đã quẳng quần áo của cô qua cửa sổ xe, xuống xe thì bọc cô trong áo khoác bế lên nhà. Hắn bèn vào phòng để quần áo, tìm áo ba lỗ và quần bó ống ném cho cô.

Suốt ngày đoán non đoán già, có lẽ cô nên đi khám não thì hơn.

Mặc đồ xong, Chu Yên tự giác vào bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn ra khỏi tủ lạnh. Tư Văn không để ý đến cô.

Chu Yên không nhớ những chuyện xảy ra sau khi cô bất tỉnh, nhưng vẫn chưa quên khoảnh khắc trước phút mê man. Lúc cô vập vào cửa ngã nhoài, có đôi tay ai đó đã đỡ đầu cô.

Điều này làm Chu Yên càng thấy sai sai.

Cô ngước mắt nhìn Tư Văn. Có khi nào là hắn?

Dõi thấy cánh cửa khép lại, Chu Yên liền thoải mái hẳn ra, bắt đầu ngâm nga một bài hát. Giữa phút vui vẻ dở dang, Tư Văn bỗng quay trở lại.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô liền ngay lập tức lắc đầu, gắng gạt nó ra khỏi tâm trí.

Tư Văn chau mày, kéo Chu Yên ra. Cô định thần lại, ngước mắt trông lên, quả nhiên thấy mặt mày hắn lại sa sầm. Nhưng ấy cũng là chuyện thường tình, có mấy khi hắn tươi tỉnh đâu.

Tư Văn, tên già khốn nạn ích kỉ chỉ biết mỗi bản thân, đời nào lại quan tâm đến sự sống chết của người khác. Huống hồ với hắn, Chu Yên cô không phải người, mà chỉ là một công cụ tình dục, là con chó hắn nuôi mà thôi.

Chương 9

Chu Yên nổi cáu, cắn phập một cái lên gương mặt núc ních mỡ của gã, chớp thời cơ tông cửa bỏ chạy. Lần này gã mập phản ứng nhanh, chẳng màng tới dấu răng rướm máu, gã vọt đuổi theo cô.

Mải nghĩ mà không tập trung thái thịt, thế là cô cắt trúng tay.

Hắn vừa nói vừa đến bên cửa sổ, ngồi xuống đóng kín hai cánh cửa.

“Ui da…” Chu Yên đặt con dao xuống, thấy ngón tay chảy máu thì vô thức cho vào miệng mút.

Tư Văn nghe tiếng nhìn sang, trông thấy động tác của cô, hơi thở trở nên nặng nề.

Chu Yên chẳng hề hay biết, còn duỗi lưỡi liếm ngón tay, hễ thấy máu rỉ ra là lại đưa lưỡi liếm sạch. Cứ như vậy, Tư Văn bị khêu lại gần từ lúc nào, hắn vươn tay qua bàn bếp, giữ mặt cô rồi hôn lên môi cô.

“Ui da…” Chu Yên đặt con dao xuống, thấy ngón tay chảy máu thì vô thức cho vào miệng mút.

Bàn bếp chỉ rộng chừng một mét, với Tư Văn cao ráo thì không thành vấn đề, còn Chu Yên bị hắn kéo qua suýt thì hụt chân, phải chống vội hai tay lên mặt bàn.

Lưỡi Tư Văn mềm, Chu Yên thích lắm, nhưng hiếm khi nào hắn chịu hôn cô. Nghĩ vậy, cô khó có được một phen táo bạo, cắn mút cái lưỡi đang với vào miệng mình.

Tư Văn chau mày, kéo Chu Yên ra. Cô định thần lại, ngước mắt trông lên, quả nhiên thấy mặt mày hắn lại sa sầm. Nhưng ấy cũng là chuyện thường tình, có mấy khi hắn tươi tỉnh đâu.

Tư Văn không lôi cô sang xử tại trận, cũng chẳng nạt cô cuốn xéo, mà quay lại lối thông thủy[1] giữa hai phòng, tiếp tục lau cây gậy gôn mới sắm.

“Lần đầu uống thuốc là bởi Tư Văn chơi cô đổ máu, cô đau xỉu ngang xỉu dọc xỉu chéo xỉu parabol mấy bận…”Nỗi sợ nháy mắt bùng lên trong cô, đã bao năm tiếp rượu, đã bao lần bị sàm sỡ, nhưng chưa một lần nào khiến cô sợ đến tái mặt thế này.[1] Lối không cửa nối liền giữa hai phòng, có nhiều hình dạng như mái vòm, mái vuông.

Cô lắc lắc đầu, leo xuống giường, chẳng mảy may để tâm việc mình đang không một mảnh vải che thân, đi chân trần ra khỏi phòng.

Điều này khiến Chu Yên cảm thấy kì lạ.

Lúc ăn tối, Chu Yên đợi Tư Văn ngồi xuống trước, chờ hắn phẩy tay rồi mới vào chỗ. Bữa cơm diễn ra trong im lặng, chẳng ai nói với ai một câu.

Tư Văn, tên già khốn nạn ích kỉ chỉ biết mỗi bản thân, đời nào lại quan tâm đến sự sống chết của người khác. Huống hồ với hắn, Chu Yên cô không phải người, mà chỉ là một công cụ tình dục, là con chó hắn nuôi mà thôi.

Chỉnh trang xong xuôi, Tư Văn ra cửa, suốt quá trình chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.

Sau khi ăn xong, cô thu dọn bát đũa, lúc rửa đến cái bát cuối cùng, Tư Văn cũng đã đổi sang một bộ quần áo khác.

Lưỡi Tư Văn mềm, Chu Yên thích lắm, nhưng hiếm khi nào hắn chịu hôn cô. Nghĩ vậy, cô khó có được một phen táo bạo, cắn mút cái lưỡi đang với vào miệng mình.

Chu Yên liếc thoáng qua rồi rời mắt. Hắn mặc đồ màu đen trông rất đẹp trai, có điều so với lúc không mặc gì vẫn có phần kém cạnh.

Chu Yên không dám ngoảnh lại, cô gần như có thể mường tượng ra bản mặt gớm ghiếc của gã mập, như một con quái thú tanh tưởi, mình nhớp nhúa uế vật thè lưỡi chuẩn bị cuốn cô vào bụng.

Bạn Manh có lời:

Chỉnh trang xong xuôi, Tư Văn ra cửa, suốt quá trình chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.

Dõi thấy cánh cửa khép lại, Chu Yên liền thoải mái hẳn ra, bắt đầu ngâm nga một bài hát. Giữa phút vui vẻ dở dang, Tư Văn bỗng quay trở lại.

Xưởng thuốc Đông Thăng

Hai người lúng túng nhìn nhau, Chu Yên linh hoạt về với dáng vẻ của một cái xác không hồn. Tư Văn mím môi rõ chặt, hiển nhiên cực kì không vừa lòng khi thấy mình vừa khuất bóng là cô đã vui ngay.

Cô hết sức thản nhiên, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là sợ hãi khi bị tóm tại trận. Thấy vẻ mặt Tư Văn càng lúc càng khó chịu, cả cơ thể và tâm lý cô đều đã chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ cuối cùng hắn chẳng nói, chẳng làm gì, chỉ lấy món đồ mình bỏ quên rồi cứ thế đi mất.

Bạn Manh có lời: #Mãi_là_bản_nháp

Điều này làm Chu Yên càng thấy sai sai.

Ở bên Tư Văn bấy lâu nay, hắn chưa bao giờ nín nhịn cô một lần, dù là lúc nổi giận hay động dục.

Cô nhớ Tư Văn từng bảo, thuốc này có công dụng giảm đau hiệu quả, làm con người ta lâng lâng, đi mà như đang bay. Lần gần nhất uống thuốc là bởi Tư Văn chơi cô đổ máu, thấy cô đau ngất xỉu mấy lần, hắn liền đưa thuốc cho cô.

Mang theo nỗi nghi hoặc, Chu Yên vào phòng ngủ của mình, định bụng tháo ga giường và vỏ chăn đem đi giặt. Thấy hai chiếc quần của Tư Văn trong sọt đựng đồ bẩn, cô tiện tay cầm một cái, lộn ngược rồi khoác trên tay. Lúc lấy cái còn lại, một vỉ thuốc không biết từ đâu rơi xuống đất. Cô nhặt lên, lật thấy đằng sau in dòng Đáng lý Chu Yên phải chai lì trước những việc này từ lâu, nhưng vì cớ gì cô vẫn cảm thấy buồn nôn thế này?Xưởng thuốc Đông Thăng to rõ.

Cô xoay vỉ thuốc lại, trông nó quen đến lạ lùng. Bóc một viên ra ngửi thử, cảnh tượng bị Tư Văn mớm thuốc ùa về óc cô.

Nhảm nhí. Buồn cười.

i lạ lùng như thế?

Chu Yên nhắm mắt lại.

Chu Yên về phòng tìm quần áo, tìm không thấy, lại trần truồng đi ra: “Không có đồ của tôi.”

Thì ra là thế.

Thì ra lúc ở cạnh gã khách mập, cô khác thường như vậy là vì loại thuốc này.

Đáng lý Chu Yên phải chai lì trước những việc này từ lâu, nhưng vì cớ gì cô vẫn cảm thấy buồn nôn thế này?

Cô nhớ Tư Văn từng bảo, thuốc này có công dụng giảm đau hiệu quả, làm con người ta lâng lâng, đi mà như đang bay. Lần gần nhất uống thuốc là bởi Tư Văn chơi cô đổ máu, thấy cô đau ngất xỉu mấy lần, hắn liền đưa thuốc cho cô.

Hắn còn nói, thuốc có tác dụng phụ như tạo ra ảo giác mạnh liên tục, tuy không gây nghiện nhưng sẽ làm con người ta lệ thuộc vào nó. Hai tuần gần đây mây mưa tương đối mãnh liệt, cô mới đòi hắn thuốc… Có vẻ như cô đã dùng quá liều.

Tư Văn có tật nghiện thuốc, loại nào cũng uống, chủ yếu dùng thuốc ức chế thần kinh trung ương, thứ yếu là thuốc phiện.

Chu Yên thường thấy hắn thả lỏng hơn sau khi nốc thuốc, vậy nên mỗi lần cô đòi thuốc hắn đều cho là vì muốn cô cũng được thoải mái ư? Cuối cùng nhận thấy thuốc gây tác dụng phụ nghiêm trọng lên cô nên đâm áy náy, thành thử hôm nay mớChu Yên không dám ngoảnh lại, cô gần như có thể mường tượng ra bản mặt gớm ghiếc của gã mập, như một con quái thú tanh tưởi, mình nhớp nhúa uế vật thè lưỡi chuẩn bị cuốn cô vào bụng.Xưởng thuốc Đông Thăngi lạ lùng như thế?

Nghĩ đến đây, Chu Yên cười.

Chu Yên bình tĩnh lảng tránh, nở nụ cười hòng đánh lạc hướng gã, nhưng hiển nhiên chẳng có tác dụng gì. Cô càng né thì gã ta càng hăng, thậm chí còn dùng hai tay bóp mông cô, dúi mặt vào ngực cô.

Suốt ngày đoán non đoán già, có lẽ cô nên đi khám não thì hơn.

Tư Văn có tật nghiện thuốc, loại nào cũng uống, chủ yếu dùng thuốc ức chế thần kinh trung ương, thứ yếu là thuốc phiện.

Mơ tưởng lão già khốn kiếp biết cắn rứt lương tâm, khác nào trông ngóng mặt trời mọc từ đằng Tây?

Nhảm nhí. Buồn cười.