Phong Nguyệt

Chương 54





Edit | Beta: MDL & Manh

Đến tận lúc được đưa đi rồi, Phùng Trọng Lương vẫn một mực nhìn theo Tư Văn.


Tư Văn biết thể nào Bộ Công an cũng sẽ du di cho Phùng Trọng Lương, cùng lắm thì cách chức, điều tra, rồi phạt cảnh cáo. Suy cho cùng ông ta cũng là người từng dẫn dắt Tổ chuyên án phòng chống ma túy đến nhiều thắng lợi, thu giữ một lượng lớn ma tuý và có những cống hiến đáng kể cho đất nước.

Ba chữ “anh yêu em” nghiễm nhiên trở thành một phạm trù mà ba mươi mấy năm qua hắn chưa bao giờ biết đến.

Nhà nước lúc nào cũng thưởng phạt phân minh, chỉ cần đó là chuyện họ biết đến.

Vi Lễ An gọi điện hỏi Phòng Nội vụ: “Đã tra ra thông tin chuyển khoản của Dược phẩm Đông Thăng chưa?”

Bàn tay hắn trùm lên tay cô: “Có sờ thấy em ở đây không?”

Tư Văn nói thêm: “Dĩ nhiên là anh yêu em.”

Trường hợp của Tư Văn thì xui thay, Nhà nước không biết gì về hắn, hay nói đúng hơn là có người giấu hắn đi quá kỹ, kỹ đến nỗi chết chẳng ai hay.

Chu Yên mặt mày buồn bã: “Em nhớ anh chứ sao.”

Sau khi xe chở Phùng Trọng Lương đã khuất bóng, Vi Lễ An và Trịnh Trí đưa Tư Văn về cục.

Vi Lễ An cúp máy, hỏi tiếp: “Vậy sao anh biết hắn ở Tây Di?”

Vi Lễ An nhìn sang vị thẩm vấn viên bên cạnh thì nhận được một cái gật đầu, ý nói không nhận thấy bất kỳ sự thay đổi nào trong biểu hiện của Tư Văn.

Hai viên cảnh sát tóc tai rũ rượi, người nhễ nhại mồ hôi. So với một Tư Văn tươm tất từ trên xuống dưới thì trông họ như mới trốn chui trốn nhủi đâu đó về. Thật mỉa mai thay.

Thái độ Tư Văn rất hợp tác: “Tiết Bằng gửi tôi bốn mươi triệu từ một tài khoản không phải của hắn, chỉ ghi tên hắn ở nội dung chuyển khoản, không hề cho biết tiền này để làm gì. Gần đây tôi muốn gặp hắn mà chưa có cơ hội, nghe nói hắn ở Tây Di nên tôi tới đó.”

Vi Lễ An đứng khoanh tay ngoài phòng thẩm vấn, nhìn Tư Văn qua màn hình máy giám sát.

***

Nghe vậy, Tư Văn cầm tay cô áp lên lên ngực trái của mình: “Có sờ thấy không?”

Vi Lễ An bật cười, hắn không ghê gớm thì ai mới ghê gớm.

Trịnh Trí rót cho anh một tách trà: “Camera ở đại sảnh khách sạn và bãi đỗ xe đều hỏng. Cái ở hành lang thì còn hoạt động nhưng căn phòng đó lại nằm ngay góc chết. Camera chỗ cầu thang chuyên dụng cũng không quay được ai, đoán là bọn chúng dùng thang máy cho nhân viên, hoặc là đi bộ lên.”

Tư Văn biết thể nào Bộ Công an cũng sẽ du di cho Phùng Trọng Lương, cùng lắm thì cách chức, điều tra, rồi phạt cảnh cáo. Suy cho cùng ông ta cũng là người từng dẫn dắt Tổ chuyên án phòng chống ma túy đến nhiều thắng lợi, thu giữ một lượng lớn ma tuý và có những cống hiến đáng kể cho đất nước.

Vi Lễ An gật đầu: “Ừ. Thả Tư Văn ra đi.”

Vi Lễ An cũng không bất ngờ lắm, nếu là giao dịch ma tuý thật thì hẳn nhiên Tiết Bằng sẽ không để họ bắt được sơ hở qua camera, “cẩn tắc vô ưu” luôn là phương châm của tuyệt đại đa số dân buôn ma túy: “Tức là không tra được gì từ camera phải không?”

Chu Yên không hỏi hắn đi đâu, làm gì. Bây giờ cô không hỏi, sau này cũng sẽ không. Cô chỉ nhớ hắn, rất nhớ.

Trịnh Trí gật đầu: “Nội bộ Cục ta có ý cân nhắc đến ảnh hưởng dư luận, xác định không có gì nghiêm trọng thì thả.”

Không hiểu sao nhìn một Tư Văn bất khả xâm phạm thế này Vi Lễ An lại thấy vui vui trong bụng. Vì được tận mắt chứng kiến sự tuyệt vời của người mà mình ngưỡng mộ chăng? Anh đoán thế. Khi biết Tư Văn là viên cảnh sát chìm năm đó, anh như tìm được cách duy trì niềm tin bao năm làm cảnh sát của mình.

“Sau đó Cục trưởng Phùng tới, rồi các anh kéo đến.”

Vi Lễ An biết chứ, anh còn ước giá mà được thả Tư Văn ngay, chỉ hiềm vẫn phải làm cho đủ thủ tục.

Trước nay anh chỉ đơn thuần là đặt giả thiết trên cơ sở các chứng cứ bổ sung, nhưng trông cái cách Phùng Trọng Lương nhìn Tư Văn ban nãy, anh có cảm giác mình đã đến rất gần với chân tướng. Tư Văn chính là viên cảnh sát chìm mà phe ta cài vào năm đó, về sau đã ly khai vì mâu thuẫn.

Anh nhấp một ngụm trà rồi trả tách trà lại cho Trịnh Trí, bắt đầu tiến hành tra hỏi Tư Văn với sự phối hợp của thẩm vấn viên.

Thẩm vấn viên kỳ này là cảnh sát duy nhất tại Kỳ Châu sở hữu học vị cao nhất về vi biểu hiện[1], thường thì ông sẽ thẩm vấn nghi phạm cùng một cộng sự, cộng sự đảm nhận việc hỏi, còn ông chủ yếu quan sát. Hôm nay làm cùng Vi Lễ An, có thể nói là thích ứng khá nhanh.

“Anh, mình đã bàn là giao em phần Tiết Bằng mà.”

Trường hợp của Tư Văn thì xui thay, Nhà nước không biết gì về hắn, hay nói đúng hơn là có người giấu hắn đi quá kỹ, kỹ đến nỗi chết chẳng ai hay.

Tư Văn đỡ lấy tay cô, đặt lên đó những nụ hôn nhẹ nhàng như một cách trấn an.

Thẩm vấn viên kỳ này là cảnh sát duy nhất tại Kỳ Châu sở hữu học vị cao nhất về vi biểu hiện[1], thường thì ông sẽ thẩm vấn nghi phạm cùng một cộng sự, cộng sự đảm nhận việc hỏi, còn ông chủ yếu quan sát. Hôm nay làm cùng Vi Lễ An, có thể nói là thích ứng khá nhanh.[1] Vi biểu hiện (micro-expressions) là những biểu hiện thoáng qua trên gương mặt, thường chỉ diễn ra trong khoảng một phần nhỏ của giây, phơi bày cảm xúc thật sự của con người.

Tư Văn bèn tìm một chủ đề khác để làm cô phân tâm: “Ăn chưa?”

Tư Văn vừa rời khỏi Cục Công an là lao ngay về sơn trang, trên đường nhận được một cuộc gọi từ cấp dưới.

Vi Lễ An vào thẳng chủ đề: “Tại sao anh lại có mặt tại phòng 8021 khách sạn Tây Di?”

Anh chắc chắn một điều rằng, niềm tin của anh sẽ luôn vững chắc và kiêu hãnh như thế.

Vi Lễ An cũng không bất ngờ lắm, nếu là giao dịch ma tuý thật thì hẳn nhiên Tiết Bằng sẽ không để họ bắt được sơ hở qua camera, “cẩn tắc vô ưu” luôn là phương châm của tuyệt đại đa số dân buôn ma túy: “Tức là không tra được gì từ camera phải không?”

Thái độ Tư Văn rất hợp tác: “Tiết Bằng gửi tôi bốn mươi triệu từ một tài khoản không phải của hắn, chỉ ghi tên hắn ở nội dung chuyển khoản, không hề cho biết tiền này để làm gì. Gần đây tôi muốn gặp hắn mà chưa có cơ hội, nghe nói hắn ở Tây Di nên tôi tới đó.”

Vi Lễ An gọi điện hỏi Phòng Nội vụ: “Đã tra ra thông tin chuyển khoản của Dược phẩm Đông Thăng chưa?”

Khoảng khắc nhìn thấy cô, Tư Văn nghe lòng mình nhẹ tênh, gió đêm đông như cũng thôi giá lạnh. Hắn tiến về phía cô một cách chậm rãi và lặng lẽ nhất có thể. Mà thật ra dù có tiếng động cô cũng sẽ không để ý, lá khô dính đầy váy cô còn chẳng bận tâm, chỉ ngồi đó thu lu. Dưới ánh đèn kỳ lạ của sơn trang, làn da cô nom trắng trẻo lạ thường.

Nhân viên đáp: “Tra ra rồi. Đúng bốn mươi triệu.”

Chu Yên kéo tay hắn xuống, nắm chặt bằng cả hai tay: “Sao anh chưa bao giờ nói yêu em?”

Vi Lễ An cúp máy, hỏi tiếp: “Vậy sao anh biết hắn ở Tây Di?”

Lái xe suốt một giờ cuối cùng cũng đến nơi. Hắn xuống xe bước nhanh vào trong, nhân viên chào cũng làm như không thấy.

Tư Văn lập tức thảy vấn đề trở lại phía cảnh sát: “Anh biết bằng cách nào thì tôi biết bằng cách ấy.”

Anh hỏi tiếp: “Lúc đó anh có chứng kiến họ giao dịch ma tuý không?”

Vi Lễ An không đào sâu thêm, bởi cách của anh chính là theo dõi Tư Văn. Tự ý theo dõi người khác đến địa điểm riêng tư là hành vi vi phạm kỷ luật. Tuy sau đó anh đã thuyết phục được cấp trên chi viện nhưng Tư Văn là kẻ có sức ảnh hưởng nhất định tại Kỳ Châu, nếu sau vụ này hắn không được phóng thích thì chi tiết “rình rập dân thường” sẽ bị xã hội làm lớn, rồi búa rìu dư luận sẽ ập về phía cảnh sát, làm ảnh hưởng đến tiến độ công tác về sau.

Sau nữa hắn trở thành cảnh sát chìm, phải sống gian khổ giữa trập trùng hiểm nguy, đến thời gian xao nhãng còn không có chứ đừng nói chuyện yêu ai.

Tư Văn quả thật rất khôn ngoan.

Không hiểu sao nhìn một Tư Văn bất khả xâm phạm thế này Vi Lễ An lại thấy vui vui trong bụng. Vì được tận mắt chứng kiến sự tuyệt vời của người mà mình ngưỡng mộ chăng? Anh đoán thế. Khi biết Tư Văn là viên cảnh sát chìm năm đó, anh như tìm được cách duy trì niềm tin bao năm làm cảnh sát của mình.

Hắn muốn bôi nhọ Phùng Trọng Lương? Rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng nếu cô muốn thì hắn sẽ nói. Cô muốn gì hắn cũng sẽ cho, muốn mạng hắn cũng chỉ cần một câu mà thôi.

Anh hỏi tiếp: “Lúc đó anh có chứng kiến họ giao dịch ma tuý không?”

Tư Văn quả thật rất khôn ngoan.

Trông cô hệt như một đứa trẻ.

Chu Yên cứ thế một hồi thật lâu, như muốn trút hết những lo âu mà cô đã nén lại trong lòng từ khi nghe tin hắn bị bắt.

“Tôi vừa vào là họ ngừng ngay. Cảnh tượng rất hỗn loạn, Tiết Bằng muốn giết tôi, Triệu Vưu Kim nói không được đụng đến tôi. Được vài câu thì hai bên lục đục, sau đó tôi nhìn thấy Triệu Vưu Kim nổ súng giết Tiết Bằng.”

Vi Lễ An nhìn sang vị thẩm vấn viên bên cạnh thì nhận được một cái gật đầu, ý nói không nhận thấy bất kỳ sự thay đổi nào trong biểu hiện của Tư Văn.

Chu Yên đang ngồi xổm dưới một gốc cây tại sân trước, buồn chán đến mức phải xem kiến tiêu khiển.

Anh nhấp một ngụm trà rồi trả tách trà lại cho Trịnh Trí, bắt đầu tiến hành tra hỏi Tư Văn với sự phối hợp của thẩm vấn viên.

“Sau đó thì sao?” Anh lại hỏi.

“Sau đó Cục trưởng Phùng tới, rồi các anh kéo đến.”

“Bên Cục trưởng Phùng thì sao?”

Nhân viên đáp: “Tra ra rồi. Đúng bốn mươi triệu.”

Thủ tục đến đây là xong, Vi Lễ An và thẩm vấn viên cùng đi ra ngoài.

Trịnh Trí rót cho anh một tách trà: “Camera ở đại sảnh khách sạn và bãi đỗ xe đều hỏng. Cái ở hành lang thì còn hoạt động nhưng căn phòng đó lại nằm ngay góc chết. Camera chỗ cầu thang chuyên dụng cũng không quay được ai, đoán là bọn chúng dùng thang máy cho nhân viên, hoặc là đi bộ lên.”

Thẩm vấn viên đóng sổ tay lại: “Hoặc anh ta vô tội thật, hoặc anh ta có khả năng phản trinh sát cực kỳ ghê gớm.”

Trịnh Trí vỗ vai anh, thở dài: “Tối nay ngoài tóm được… Không, nói đúng hơn là tìm thấy thi thể của Tiết Bằng, với thu giữ hai trăm gam ma túy đá ra thì đúng là chẳng được gì.”

Vi Lễ An bật cười, hắn không ghê gớm thì ai mới ghê gớm.

Nhưng không có chứng cứ thì anh đành im lặng thôi.

Xuất ngũ rồi, hắn đi làm kinh doanh, lại là một môi trường đầy những lường gạt. Tuy cũng gặp kha khá phụ nữ nhưng trong mắt một kẻ rạch ròi như hắn, con người không phân biệt nam nữ, chỉ có “hữu dụng hay không, hữu dụng đến đâu” mà thôi.

Thẩm vấn viên vừa đi Trịnh Trí liền tới, nói: “Có tin từ Đại đội phòng chống ma túy, Triệu Vưu Kim thú nhận rồi. Tiết Bằng bù cho bà ta bốn mươi triệu tiền làm ăn thua lỗ, muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của bà ta tại Kỳ Châu để buôn lậu ma túy đá. Bà ta không đồng ý nên đã giết hắn bằng súng của hắn.”

Cô đáp không chút đắn đo: “Anh yêu em.”

Vi Lễ An day trán, quả là không một lỗ hổng. Nhưng liệu có thật vậy không?

Nhà nước lúc nào cũng thưởng phạt phân minh, chỉ cần đó là chuyện họ biết đến.

“Bên Cục trưởng Phùng thì sao?”

Hắn dùng ngón cái xoa nhẹ lên má cô: “Thích anh đến vậy à?”

Trước nay anh chỉ đơn thuần là đặt giả thiết trên cơ sở các chứng cứ bổ sung, nhưng trông cái cách Phùng Trọng Lương nhìn Tư Văn ban nãy, anh có cảm giác mình đã đến rất gần với chân tướng. Tư Văn chính là viên cảnh sát chìm mà phe ta cài vào năm đó, về sau đã ly khai vì mâu thuẫn.

Trịnh Trí lắc đầu: “Cái này chúng tôi cũng không biết, nhưng chắc không sao đâu. Ông ấy chỉ cần bảo mình lo cho vợ là vừa hợp tình hợp lý, vừa đúng luật. Kể cả khi ông ấy không nói thì Bộ Công an cũng sẽ không làm gì ông ấy.”

Thẩm vấn viên kỳ này là cảnh sát duy nhất tại Kỳ Châu sở hữu học vị cao nhất về vi biểu hiện[1], thường thì ông sẽ thẩm vấn nghi phạm cùng một cộng sự, cộng sự đảm nhận việc hỏi, còn ông chủ yếu quan sát. Hôm nay làm cùng Vi Lễ An, có thể nói là thích ứng khá nhanh.

Vi Lễ An gật đầu: “Ừ. Thả Tư Văn ra đi.”

Trịnh Trí vỗ vai anh, thở dài: “Tối nay ngoài tóm được… Không, nói đúng hơn là tìm thấy thi thể của Tiết Bằng, với thu giữ hai trăm gam ma túy đá ra thì đúng là chẳng được gì.”

Vi Lễ An đi đến trước máy giám sát, nhìn hình ảnh Tư Văn trên màn hình.

“Chẳng được gì” ấy hả?

Thế mới biết niềm tin thuở thiếu thời quan trọng đến đâu. Dù trải qua bao thăng trầm, anh vẫn sẽ làm mọi thứ để bảo vệ niềm tin đó, kể cả khi trở thành kẻ thua cuộc.

Chuyện vợ chồng Phùng Trọng Lương dính líu tới ma túy đã bị phanh phui trên các trang báo lớn, tuy sau đó cấp trên có cưỡng chế xóa tin nhưng cũng không khỏi quá muộn.

Đây là mục đích của Tư Văn sao?

Chu Yên lắc đầu: “Em mải nhớ anh.”

Vi Lễ An đi đến trước máy giám sát, nhìn hình ảnh Tư Văn trên màn hình.

Hắn muốn bôi nhọ Phùng Trọng Lương? Rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Gặp được Chu Yên hoàn toàn là chuyện tình cờ, việc cô trở thành ma túy của hắn cũng vậy. Rồi cô dần bước vào trái tim hắn, hắn bắt đầu nghĩ cho cảm xúc của cô, lo cho tình cảnh của cô, thậm chí vì cô mà cai nghiện, vì cô mà sống.

Bấy giờ một nụ cười mới tràn khỏi đôi mắt Tư Văn, hắn thỏa hiệp: “Anh yêu em.”

Điều gì đã khiến quan hệ của họ trở nên căng thẳng tới mức này?

Mọi bằng chứng đều cho thấy Tư Văn trong sạch, không một ai có thể định tội hắn. Nhưng trực giác Vi Lễ An mách bảo đây là một vụ trả thù, hắn đang trả thù Phùng Trọng Lương, không ngại lôi cả vợ ông ta vào.

Sau khi xe chở Phùng Trọng Lương đã khuất bóng, Vi Lễ An và Trịnh Trí đưa Tư Văn về cục.

“Tôi vừa vào là họ ngừng ngay. Cảnh tượng rất hỗn loạn, Tiết Bằng muốn giết tôi, Triệu Vưu Kim nói không được đụng đến tôi. Được vài câu thì hai bên lục đục, sau đó tôi nhìn thấy Triệu Vưu Kim nổ súng giết Tiết Bằng.”

Nhưng không có chứng cứ thì anh đành im lặng thôi.

Vi Lễ An nghĩ vậy, tức là đã kiên định đứng về phía Tư VănVi Lễ An gọi điện hỏi Phòng Nội vụ: “Đã tra ra thông tin chuyển khoản của Dược phẩm Đông Thăng chưa?”“Sau đó Cục trưởng Phùng tới, rồi các anh kéo đến.”Tư Văn vừa ôm vừa nhẹ nhàng xoa lưng cho cô..

Vi Lễ An day trán, quả là không một lỗ hổng. Nhưng liệu có thật vậy không?

Thế mới biết niềm tin thuở thiếu thời quan trọng đến đâu. Dù trải qua bao thăng trầm, anh vẫn sẽ làm mọi thứ để bảo vệ niềm tin đó, kể cả khi trở thành kẻ thua cuộc.

Đây là mục đích của Tư Văn sao?

Anh chắc chắn một điều rằng, niềm tin của anh sẽ luôn vững chắc và kiêu hãnh như thế.

Vi Lễ An đứng khoanh tay ngoài phòng thẩm vấn, nhìn Tư Văn qua màn hình máy giám sát.

Đây là tiếng nói từ con tim, và cũng đến từ lý trí.

“Trông Hồ Lai cho kỹ vào, chỗ hắn mà có chuyện gì là tôi cho chó nhai sống các cậu.”

Trường hợp của Tư Văn thì xui thay, Nhà nước không biết gì về hắn, hay nói đúng hơn là có người giấu hắn đi quá kỹ, kỹ đến nỗi chết chẳng ai hay.***

Lần đầu gặp nhau, vào khoảnh khắc em nhìn anh bằng cặp mắt nai con và nói “Sao không có máu”, em đã gieo xuống lòng anh một hạt giống. Dưới bàn tay em, nó đâm chồi nảy lộc, cành giăng khắp lối.

Tư Văn vừa rời khỏi Cục Công an là lao ngay về sơn trang, trên đường nhận được một cuộc gọi từ cấp dưới.

Hắn yêu cô, rất yêu, chẳng qua ngại nên mới chưa nói.

“Anh, mình đã bàn là giao em phần Tiết Bằng mà.”

Mọi bằng chứng đều cho thấy Tư Văn trong sạch, không một ai có thể định tội hắn. Nhưng trực giác Vi Lễ An mách bảo đây là một vụ trả thù, hắn đang trả thù Phùng Trọng Lương, không ngại lôi cả vợ ông ta vào.

Tư Văn đến sau lưng Chu Yên, ngồi xuống nắm lấy tay cô. Đầu tiên cô hơi giật mình, sau đó là một khoảng lặng như để nghĩ xem đây là tay ai, nhận ra rồi thì liền nắm chặt lại. Cô quay ra sau ôm chầm lấy hắn, không nói gì, chỉ ôm rất chặt, cả người run run.

Tư Văn bảo: “Quyền xử lý thi thể Tiết Bằng thuộc về người nhà hắn, nhưng vì hắn không còn người nhà nên sẽ có lực lượng tương quan xử lý thay, trong vòng hai ngày sẽ đưa đi hỏa táng tại nhà tang lễ, cậu liệu mà làm.”

“Anh đúng là… đỉnh thật.”

Lòng Chu Yên như thắt lại.

“Trông Hồ Lai cho kỹ vào, chỗ hắn mà có chuyện gì là tôi cho chó nhai sống các cậu.”

Hắn không nói không phải vì không yêu, mà là vì ba chữ này quá lạ lẫm với hắn.

“Vâng!”

Tư Văn cúp máy, đạp chân ga.

Vi Lễ An nghĩ vậy, tức là đã kiên định đứng về phía Tư Văn.

Chu Yên vẫn còn đang chờ, hắn không thể để cô đợi quá lâu, bốn năm qua cô đã đợi đủ rồi.

“Chẳng được gì” ấy hả?

Lái xe suốt một giờ cuối cùng cũng đến nơi. Hắn xuống xe bước nhanh vào trong, nhân viên chào cũng làm như không thấy.

Chu Yên đang ngồi xổm dưới một gốc cây tại sân trước, buồn chán đến mức phải xem kiến tiêu khiển.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, Tư Văn nghe lòng mình nhẹ tênh, gió đêm đông như cũng thôi giá lạnh. Hắn tiến về phía cô một cách chậm rãi và lặng lẽ nhất có thể. Mà thật ra dù có tiếng động cô cũng sẽ không để ý, lá khô dính đầy váy cô còn chẳng bận tâm, chỉ ngồi đó thu lu. Dưới ánh đèn kỳ lạ của sơn trang, làn da cô nom trắng trẻo lạ thường.

Trông cô hệt như một đứa trẻ.

Tư Văn đến sau lưng Chu Yên, ngồi xuống nắm lấy tay cô. Đầu tiên cô hơi giật mình, sau đó là một khoảng lặng như để nghĩ xem đây là tay ai, nhận ra rồi thì liền nắm chặt lại. Cô quay ra sau ôm chầm lấy hắn, không nói gì, chỉ ôm rất chặt, cả người run run.

Tư Văn vừa ôm vừa nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.

Chu Yên cứ thế một hồi thật lâu, như muốn trút hết những lo âu mà cô đã nén lại trong lòng từ khi nghe tin hắn bị bắt.

Tư Văn vừa ôm vừa nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.

Tư Văn thấy vậy cũng đau lòng, bèn bế cô lên kiểu công chúa, đi sang chỗ một chiếc bàn lùn bằng đá gần đó rồi đặt cô ngồi xuống. Hắn khuỵu gối, sờ lên đôi môi nhợt nhạt của cô: “Sao vậy?”

“Sau đó thì sao?” Anh lại hỏi.

Chu Yên mặt mày buồn bã: “Em nhớ anh chứ sao.”

Vi Lễ An không đào sâu thêm, bởi cách của anh chính là theo dõi Tư Văn. Tự ý theo dõi người khác đến địa điểm riêng tư là hành vi vi phạm kỷ luật. Tuy sau đó anh đã thuyết phục được cấp trên chi viện nhưng Tư Văn là kẻ có sức ảnh hưởng nhất định tại Kỳ Châu, nếu sau vụ này hắn không được phóng thích thì chi tiết “rình rập dân thường” sẽ bị xã hội làm lớn, rồi búa rìu dư luận sẽ ập về phía cảnh sát, làm ảnh hưởng đến tiến độ công tác về sau.

Tư Văn đỡ lấy tay cô, đặt lên đó những nụ hôn nhẹ nhàng như một cách trấn an.

Chu Yên không hỏi hắn đi đâu, làm gì. Bây giờ cô không hỏi, sau này cũng sẽ không. Cô chỉ nhớ hắn, rất nhớ.

Tư Văn bèn tìm một chủ đề khác để làm cô phân tâm: “Ăn chưa?”

Tư Văn lau nước mắt cho cô: “Anh biết.”

Chu Yên lắc đầu: “Em mải nhớ anh.”

[1] Vi biểu hiện (micro-expressions) là những biểu hiện thoáng qua trên gương mặt, thường chỉ diễn ra trong khoảng một phần nhỏ của giây, phơi bày cảm xúc thật sự của con người.

Hắn dùng ngón cái xoa nhẹ lên má cô: “Thích anh đến vậy à?”

Chu Yên lắc đầu: “Em yêu anh.”

Tư Văn lau nước mắt cho cô: “Anh biết.”

Chu Yên kéo tay hắn xuống, nắm chặt bằng cả hai tay: “Sao anh chưa bao giờ nói yêu em?”

Nghe vậy, Tư Văn cầm tay cô áp lên lên ngực trái của mình: “Có sờ thấy không?”

Chuyện vợ chồng Phùng Trọng Lương dính líu tới ma túy đã bị phanh phui trên các trang báo lớn, tuy sau đó cấp trên có cưỡng chế xóa tin nhưng cũng không khỏi quá muộn.

Tư Văn lập tức thảy vấn đề trở lại phía cảnh sát: “Anh biết bằng cách nào thì tôi biết bằng cách ấy.”

Chu Yên giương mắt nghi hoặc: “Thấy gì?”

Bàn tay hắn trùm lên tay cô: “Có sờ thấy em ở đây không?”

[1] Vi biểu hiện (micro-expressions) là những biểu hiện thoáng qua trên gương mặt, thường chỉ diễn ra trong khoảng một phần nhỏ của giây, phơi bày cảm xúc thật sự của con người.

Lòng Chu Yên như thắt lại.

Tư Văn nói: “‘Trái tim anh chỉ có em’ với ‘Anh yêu em’, em chọn đi.”

Ngày nó trổ hoa phủ kín trái tim anh, cũng là ngày anh không còn giấu nổi lòng mình.

Vi Lễ An biết chứ, anh còn ước giá mà được thả Tư Văn ngay, chỉ hiềm vẫn phải làm cho đủ thủ tục.

Cô đáp không chút đắn đo: “Anh yêu em.”

Tư Văn nói: “‘Trái tim anh chỉ có em’ với ‘Anh yêu em’, em chọn đi.”

Bấy giờ một nụ cười mới tràn khỏi đôi mắt Tư Văn, hắn thỏa hiệp: “Anh yêu em.”

Hắn không nói không phải vì không yêu, mà là vì ba chữ này quá lạ lẫm với hắn.

“Vâng!”

Xa nhà từ nhỏ, hắn nhảy lớp liên tục, mười mấy tuổi đã học xong đại học và nói được vài thứ tiếng. Sau khi đạt được những thành tích mà người khác mất nửa đời cũng chưa chắc đạt được, hắn bỗng không biết mình nên đi đâu về đâu. Sau đó hắn nhập ngũ, làm hết nghĩa vụ của một người lính mẫu mực, nhưng cũng chẳng thấy yêu thích gì cho cam.

Chu Yên giương mắt nghi hoặc: “Thấy gì?”

Sau nữa hắn trở thành cảnh sát chìm, phải sống gian khổ giữa trập trùng hiểm nguy, đến thời gian xao nhãng còn không có chứ đừng nói chuyện yêu ai.

Xuất ngũ rồi, hắn đi làm kinh doanh, lại là một môi trường đầy những lường gạt. Tuy cũng gặp kha khá phụ nữ nhưng trong mắt một kẻ rạch ròi như hắn, con người không phân biệt nam nữ, chỉ có “hữu dụng hay không, hữu dụng đến đâu” mà thôi.

Ba chữ “anh yêu em” nghiễm nhiên trở thành một phạm trù mà ba mươi mấy năm qua hắn chưa bao giờ biết đến.

Gặp được Chu Yên hoàn toàn là chuyện tình cờ, việc cô trở thành ma túy của hắn cũng vậy. Rồi cô dần bước vào trái tim hắn, hắn bắt đầu nghĩ cho cảm xúc của cô, lo cho tình cảnh của cô, thậm chí vì cô mà cai nghiện, vì cô mà sống.

Hắn yêu cô, rất yêu, chẳng qua ngại nên mới chưa nói.

“Anh đúng là… đỉnh thật.”

Nhưng nếu cô muốn thì hắn sẽ nói. Cô muốn gì hắn cũng sẽ cho, muốn mạng hắn cũng chỉ cần một câu mà thôi.

Xa nhà từ nhỏ, hắn nhảy lớp liên tục, mười mấy tuổi đã học xong đại học và nói được vài thứ tiếng. Sau khi đạt được những thành tích mà người khác mất nửa đời cũng chưa chắc đạt được, hắn bỗng không biết mình nên đi đâu về đâu. Sau đó hắn nhập ngũ, làm hết nghĩa vụ của một người lính mẫu mực, nhưng cũng chẳng thấy yêu thích gì cho cam.

Tư Văn nói thêm: “Dĩ nhiên là anh yêu em.”

Lần đầu gặp nhau, vào khoảnh khắc em nhìn anh bằng cặp mắt nai con và nói “Sao không có máu”, em đã gieo xuống lòng anh một hạt giống. Dưới bàn tay em, nó đâm chồi nảy lộc, cành giăng khắp lối.

Ngày nó trổ hoa phủ kín trái tim anh, cũng là ngày anh không còn giấu nổi lòng mình.