Phong Nguyệt

Chương 40





Edit: Manh

Tại khách sạn.

Phùng Trọng Lương túm Triệu Vưu Kim, lôi bà ta qua cửa.

Gần đây Triệu Vưu Kim xọp hẳn đi, đến đứng còn không vững, bị ông kéo mạnh như thế thì mất đà ngã dúi, khuỷu tay đập xuống sàn.

Phùng Trọng Lương mím chặt môi, lửa giận bốc lên hừng hực.

Triệu Vưu Kim nằm ngay đơ dưới đất, ngửa đầu cười lớn tiếng, cười đến mức hụt hơi ho sù sụ, bà ta mới nhìn vào mắt chồng mình, không nén được vẻ buồn bã: “Tôi còn tưởng phải đến Tết mới được gặp ông đấy, Cục trưởng Phùng.”

Phùng Trọng Lương nổi trận lôi đình: “Triệu Vưu Kim, tôi không để bà thiếu ăn thiếu mặc, tôi cho bà tự do, mặc bà làm loạn, miễn sao không phạm pháp. Tôi cứ tưởng bà biết đâu là giới hạn, không ngờ bà lại tham lam đến vậy, được đằng chân lân đằng đầu!”Triệu Vưu Kim ngồi dậy, tựa vào tủ tivi, lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, châm một điếu, tháo khẩu trang xuống rồi chỉ vào vết thương trên mặt: “Ông biết đây là gì không?”

Phùng Trọng Lương im lặng.

Triệu Vưu Kim xắn cao tay áo, cho ông xem vết thương trên cánh tay, đùi, người, cuối cùng là đầu: “Ông vừa gặp đã chất vấn ngay lý do tôi tìm Tư Văn vay bốn mươi triệu tiền thuốc, chẳng quan tâm đến việc vì sao tôi lại đeo khẩu trang.” Giọng bà ta ủ ê, “Thuốc của tôi đã bị cướp biển cướp sạch, ngày nào cũng mất toi bao tiền bồi thường, tôi đã bao giờ xin ông một xu nào chưa? Chưa từng. Người ngoài còn giúp tôi nhanh hơn ông, ông thì sao, ông làm chồng kiểu gì vậy?”

“Đúng là tôi đã nhờ Tư Văn đỡ một tay, nhưng anh ta không chịu. Có điều tôi cũng xử lý xong rồi. Những cái khác thì ông không cần biết.”

Triệu Vưu Kim không rõ chuyện này đến tai Phùng Trọng Lương bằng cách nào, nhưng vấn đề thuốc men còn chưa được giải quyết. Bà ta đã hứa với Tư Văn là sẽ làm việc với hắn, thế nên bà ta sẽ không đề cập với Phùng Trọng Lương bất cứ điều gì dính đến Tư Văn .

Hắn là người thế nào, Triệu Vưu Kim đã rõ, bà ta không quên mình đã làm cách nào để giữ được mạng.

Đâm sau lưng hắn ư? Bà ta không có cái gan đó.

Phùng Trọng Lương hỏi: “Xử lý? Xử lý cái gì?”

Triệu Vưu Kim dập thuốc, quay về phía Phùng Trọng Lương dạng rộng chân. Bà ta không mặc quần lót, nơi ấy còn được cạo sạch sẽ, đàn ông nhìn sẽ không khỏi nảy sinh những suy nghĩ hoang dại, thế mà Phùng Trọng Lương lại không như vậy. Ông đến bên giường, cầm chăn ném lên người Triệu Vưu Kim: “Tôi hỏi bà, bà đã xử lý thế nào!?”

“Ông có còn là đàn ông không? Tôi lấy ông khi vẫn còn đời con gái, có điểm nào không xứng với ông mà ông không chịu chạm vào tôi, mẹ nó chứ, ông có phải đàn ông không vậy?” Triệu Vưu Kim mắng mỏ, sau đó cười mỉa mai: “Muốn biết tôi xử lý thế nào? Ông cứ đè lên tôi như bọn họ thì chẳng phải sẽ biết ngay sao?”

Phùng Trọng Lương không nghe nổi nữa, phăm phăm lại gần nâng tay lên, cuối cùng không tát bà ta mà cuộn tay nện vào tường mạnh đến rách da.

Phùng Trọng Lương kết hôn với Triệu Vưu Kim theo ý nguyện của gia đình, khi ấy ông cũng cho là phải yên bề gia thất thì mọi sự mới trôi chảy. Buổi đầu gặp nhau, ông cảm thấy người phụ nữ này không tồi, bà trông khôn khéo, hiềm nỗi không giỏi ăn nói, nhưng ông cũng không cần vợ phải giúp gì mình. Chỉ cần bà bảo vệ tổ ấm gia đình, ông sẽ đối xử tốt với bà.

Mấy năm sau khi kết hôn là lúc ông bận rộn với sự nghiệp, hiếm khi về nhà, có về cũng ngủ ngay, không để tâm nhiều đến vợ, nhưng kiếm được bao nhiêu ông đều nộp hết cho bà. Thu nhập ban đầu của ông chỉ đủ để nuôi gia đình, khó lòng chu cấp cho bố mẹ hai bên, sau này thăng chức mới khấm khá hơn, nhưng cả nhà cả cửa chỉ dựa vào mình ông nuôi sống, nên cũng chỉ gọi là có của ăn của để.

Ban đầu Triệu Vưu Kim còn hiền lành nghe lời, về sau không biết tiếp xúc với ai mà học đòi trùng tu nhan sắc, phẫu thuật từ mặt mũi đến cơ thể, biến mình thành một người hoàn toàn khác. Dần à, bà ta làm quen được với một số “doanh nhân giỏi”, bước vào con đường học kinh doanh.

Bấy giờ Phùng Trọng Lương ủng hộ vợ hết mình, thấy vợ muốn làm điều mình thích cũng tốt, ai ngờ bà ra cửa là đi biệt tăm.

Sau khi nếm trải niềm vui có tiền, Triệu Vưu Kim tham lam đòi hỏi nhiều hơn nữa. Phùng Trọng Lương nhận thấy có điều không ổn, muốn tìm bà nói chuyện, nhưng các vụ án cứ nối đuôi nhau mà đến, đến khi ông có thời gian dành cho bà ta thì bà ta đã đi quá xa bờ.

Triệu Vưu Kim đã nói vậy thì hẳn bà ta đã tìm được cách giải quyết thông qua một gã nào đó, nếu trước kia ông đã để mặc bà ta thì hiện tại hình như cũng không có cớ gì để quản.

Ông không ngại vợ lang chạ sau lưng mình, có bị cắm bao nhiêu cái sừng cũng không thành vấn đề.

Lúc này điều duy nhất ông thắc mắc là, Tư Văn tốn bao công sức đưa ông tới đây chỉ để cho ông biết đã có chuyện xảy ra với Triệu Vưu Kim thôi ư? Hay hắn muốn nhắc nhở ông điều gì khác?

Phùng Trọng Lương là người cực kì thận trọng, trực giác của ông luôn chính xác, ông cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như không đơn giản như mặt ngoài, để nắm rõ ngọn ngành, ông quyết định nán lại Kỳ Châu cho đến khi sự thật được phơi bày.

Triệu Vưu Kim không rõ tâm tư của Phùng Trọng Lương, nhưng bà ta cũng đang đánh cược, cược xem ai sẽ là người nắm quyền kiểm soát trong lần biến chuyển sắp tới.

Xét theo tình hình hiện tại, Phùng Trọng Lương bị động không xứng là đối thủ của Tư Văn.

Phùng Trọng Lương rời khách sạn và đến một khách sạn nhỏ, trên đường ông gọi điện thoại cho cấp dưới, dặn anh ta theo dõi những chuyện xảy ra trong cục, nếu có bất cứ vấn đề gì thì phải kịp thời báo cho ông hoặc hỏi ý kiến cục phó.

Vừa cúp máy thì điện thoại lại reo chuông, Phùng Trọng Lương nhìn màn hình, do dự một thoáng rồi miễn cưỡng bắt máy.

Đầu dây bên kia sốt sắng nói: “Cục trưởng Phùng, thận của ông không chịu được bao lâu nữa, nếu ông cứ tiếp tục hủy hoại sức khỏe thế này thì tôi không đảm bảo ông có thể sống đến cuối năm đâu nhé. Có cố mấy cũng không thể bắt hết bọn buôn ma túy được, ông cần gì phải ép bản thân như vậy?”

Trước khi đi Phùng Trọng Lượng đã cải trang, nghe thấy mấy chữ “buôn ma túy”, ông vẫn vô thức đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Chắc chắn rằng xung quanh không có ai, ông hạ giọng đáp: “Bắt được ai thì hay người nấy, thêm được ai thì đỡ đi một người.”

Bên kia thuyết phục không được, đành buông tiếng thở dài, nhắc ông lần cuối: “Chắc ông muốn nói với tôi là tuần tới ông sẽ không đến kiểm tra được. Thôi thì sức khỏe của ông tự ông rõ nhất. Đừng quên uống thuốc nhé.”

“Cảm ơn anh.”

***

Hôm sau Chu Tư Nguyên xuất viện, buổi sáng về nhà tắm rửa sạch, đến chiều chuẩn bị đi học.

Nhìn Chu Tư Nguyên cất kẹo sữa Quách Tiểu Lỗi cho vào ngăn kéo rồi hồ hởi đeo cặp, Chu Yên bỗng dưng sợ em trai buồn vì không thấy bạn ở trường, bèn gọi cậu: “Tư Nguyên, lại đây với chị nào.”

Chu Tư Nguyên bước đến trước mặt cô.

Chu Yên cầm tay cậu, nói: “Hôm qua ở cổng Tiểu Lỗi bị thương nhẹ, giờ vẫn đang ở bệnh viện, nhưng bạn ấy không có vấn đề gì, sẽ sớm xuất viện thôi.”

Chu Tư Nguyên méo mặt, như chực khóc đến nơi: “Sao bạn ấy lại bị thương ạ?”

Chu Yên xoa mặt cậu: “Tư Nguyên đừng buồn, chị em mình chờ bạn ấy ở trường nhé, được không?”

Chu Tư Nguyên chui vào lòng cô, cuối cùng không kìm được nước mắt: “Quách Tiểu Lỗi tội lắm chị ơi, vì giành quyền nuôi bạn ấy nên mẹ Tiểu Lỗi đã nói bố bạn ấy đánh đập người nhà, làm chú ấy phải vào tù, giờ bạn ấy không được gặp bố nữa rồi.”

Thảo nào. Chu Yên vòng tay ôm em trai: “Vậy ở trường Tư Nguyên nhà mình hãy luôn bầu bạn với Tiểu Lỗi, rồi cả hai bạn cùng cố gắng nhé.”

Chu Tư Nguyên gật đầu: “Vâng. Mà ở ngoài trường bọn em không làm bạn được, mẹ bạn ấy có vẻ không thích em.”

Con ngươi Chu Yên giãn lớn, cô mím bờ môi khô nứt đến rỉ máu, sau đó thủ thỉ: “Xin lỗi Tư Nguyên, không phải mẹ bạn ấy không thích em mà là không thích chị.”

Chu Tư Nguyên lấy khăn giấy ra từ trong túi quần, thấm máu cho cô: “Bác ấy thích hay không thì kệ bác ấy, em thích là được rồi.”

Chu Yên cảm thấy được an ủi, cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.

Sau khi đưa Chu Tư Nguyên đến trường, Chu Yên ghé qua căn hộ của Tư Văn ở khu Truyền Quốc. Lúc cô tới nơi, Tư Văn đang chơi golf trong phòng khách trải thảm cỏ. Thoạt nhìn hắn có vẻ nhàn hạ thoải mái, nhưng căn phòng đã bị càn quét diện rộng dường như phản đối điều này.

Chưa để Tư Văn nói câu nào, Chu Yên đã bắt tay vào dọn dẹp ngay, việc này cô chẳng lạ.

Trong nhà không còn một món nào vẹn nguyên hoặc còn ở tại chỗ. Sức phá hoại của Tư Văn đúng là có một không hai, cô chưa từng gặp ai có thể phá tanh bành nhà cửa như hắn.

Dì dọn vệ sinh không thích dọn nhà cho Tư Văn, mà Tư Văn cũng ghét người khác động vào đồ của mình, thế nên xưa nay Chu Yên luôn là người lo toan, Tư Văn cũng hài lòng với điều này.

Chu Yên không làm càn với Tư Văn như hai lần trước, bởi vì cô nhận thấy hôm nay hắn có phần kì lạ.

Hắn đang nổi giận, giận muốn điên lên.

Những lúc như vậy, để tránh trở thành cái bao trút giận, Chu Yên sẽ không để hắn nắm được thóp mình. Mà hình như cũng chẳng ích gì. Chỉ cần Tư Văn muốn là sẽ ác với cô được ngay, chứ hắn có cần lý do bao giờ.

Nghĩ đến đây, Chu Yên còn chưa kịp thấy lo thì Tư Văn đã bước đến, giật chiếc khăn trong tay cô, túm cái tay ướt đẫm đặt lên chun quần thể thao của mình.

Có những nơi đã nóng bỏng tay, cô ngồi xổm xuống, nới rộng chun quần, lấy vật to lớn nóng bỏng kia ra, thứ đẹp đẽ ấy cương cứng ở ngay trước mắt cô.

Hắn thật ghê gớm.

Nó cũng vậy.

Chu Yên cắn Tư Văn, làm hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Cô quá hiểu hắn, cô biết phải làm gì để xoa dịu cơn giận trong hắn, nhưng lúc này đây, cô không chắc là sẽ dễ dàng như vậy.

Đôi mày của Tư Văn cứ nhíu lại, mặc cho cô tuốt súng, ngậm trọn, nhồi nhét, nuốt sâu cỡ nào, hắn vẫn không hề giãn mày ra.

Thường thì Tư Văn sẽ thả lỏng chính mình, nhưng lần này hắn cố ý kiềm chế, khiến quá trình kéo dài đằng đẵng.

Chu Yên mỏi miệng, toan đổi sang dùng tay, Tư Văn lại không chịu, đưa tay giữ chặt đầu cô rồi ra vào như đóng cọc, đến khi lên tiên trong miệng cô, hắn mới rút thứ đó ra.

Giây phút ấy Chu Yên hiểu ra rằng, sự yên bình trước đó đã chẳng là gì nữa.

Tư Văn vẫn là Tư Văn lạnh lùng, khó ở, còn Chu Yên cô vẫn là Chu Yên được hắn bao nuôi, mặc hắn chà đạp. Cô không rõ vì sao Vi Lễ An lại là vùng cấm của Tư Văn, nhưng cô biết lý do không xuất phát từ mình.

Trước kia khi Tư Văn cho cô khuy măng sét, cho cô xe và thẻ, cô có thể cảm giác được hắn làm vậy là vì cô. Nhưng hắn khó chịu với Vi Lễ An nhất định không phải vì cô, có lẽ là vì quá khứ bí mật của hắn.

Tư Văn bắn xong vẫn chưa thỏa mãn, xốc Chu Yên dậy ôm vào quầy bar giữa bếp, giữ chân cô rồi cắm thẳng vào vườn hoa.

Chu Yên chưa bao giờ thấy của quý của người khác, nhưng Tư Văn chắc chắn là mạnh nhất, không có bước dạo đầu nào, hắn cứ thế thốc vào cô đau rát. Mặt Chu Yên trắng bệch, cô bặm chặt môi hòng phân tán sự chú ý, nhưng Tư Văn luôn có thể mạnh hơn nữa.

Hắn lấp đầy từng ngóc ngách trong cô, không để cô có cơ hội ngơi nghỉ, làm từ phòng bếp ra đến ban công.

Chu Yên bị đè lên cửa sổ sát đất, cả người áp sát mặt kính thủy tinh. Phía sau cô là Tư Văn, trước mắt Tư Văn không phải cô, mà là ánh đèn mới lên buổi chập tối.

Tư Văn mở cửa sổ ra, để cô rên la: “Chu Yên, tôi là ai?”

Mắt Chu Yên ngấn lệ, cổ họng khô khốc phải gắng lắm mới bật ra tiếng: “Tư Văn.”

Tư Văn xâm nhập từ đằng sau, túm gọn tóc cô, siết chặt trong tay: “Nó chạm vào cô rồi.”

Chu Yên cuộn tay lại thành nắm đấm, móng tay đẹp ghim vào da thịt mạnh đến gãy lìa, cạnh móng sắc cứa lên lòng bàn tay.

Cô nói: “Không hề.”

Tư Văn ra vào thêm bạo, chuyển từ kéo tóc sang bóp cổ cô: “Nó chạm vào cô rồi!”

Hắn siết gọng kìm không chút nể nang, Chu Yên hơi hụt dưỡng khí, khát vọng sống thôi thúc cô lấy hết sức bình sinh ngoắt lại đẩy hắn ra, trần truồng lùi ra ban công, với lấy chậu hoa ném vỡ choang trước mặt hắn.

“Anh bị mù à! Không thấy vết thương trên người tôi toàn từ anh mà ra hả!? Hay mũi anh điếc rồi, không ngửi thấy trên người tôi không có mùi của ai khác!? Sao? Lại có trò mới để tra tấn tôi à?!”

Cô có thể chấp nhận quay về quan hệ tiền trao cháo múc với Tư Văn, nhưng cô không thể chịu được việc hắn tiếp tục đối xử tệ bạc với mình. Lúc trước nằm trong lòng hắn, cô đã nói rồi, sẽ không có lần thứ chín.

Hắn đã chiều cô sinh hư rồi mà nay lại muốn cô về với vẻ nhịn nhục ư? Thời gian sẽ không quay ngược, mà cô cũng sẽ không trở lại là cô của khi xưa nữa.

Tư Văn đạp lên những mảnh vỡ, máu chảy ra hòa cùng đất, in vết chân lấm đất lên sàn nhà.

Chu Yên đứng im tại chỗ, cô đã nghĩ xong rồi, nếu Tư Văn muốn giết cô, cô sẽ kéo hắn cùng nhảy từ ban công xuống, chết cả đôi cho lành.

Trong mắt Tư Văn hừng hực lửa, tất cả hướng về phía Chu Yên. Cả hai bừng bừng khí thế, sẵn sàng liều chết.

Hắn bước đến, bóp mặt cô, vẫn câu nói đó: “Nó chạm vào cô rồi.”

Chu Yên kéo tay hắn không được, bèn đạp liên tiếp lên người hắn: “Thả ra!”

Tư Văn giữ cứng cô, hai chân kẹp chặt chân cô lại, không để cô nhúc nhích: “Chu Yên, tôi đã cảnh cáo cô rồi.”

Chu Yên cắn phập vào tay hắn, đá vào bắp chân hắn rồi vùng chạy. Tư Văn vươn tay ôm quàng eo cô, không để cô trốn.

Chu Yên bị hắn lôi về, loạng choạng ngã phịch xuống đất. Cô đau đớn hít sâu một hơi, nhân lúc Tư Văn đang ở trong tư thế không thuận, cô vật ngửa hắn, cưỡi ngay lên người hắn, vung tay tát cho hắn một cú giáng trời chưa hả, lại cho hắn lãnh trọn một cú nữa.

“Tôi cũng đã cảnh cáo anh rồi, sẽ không có lần thứ chín đâu! Tôi chỉ có thể đảm bảo mình sẽ không để mắt tới anh ta, chứ làm sao quản được việc anh ta chán sống hay gì! Anh tưởng cả thế giới này cùng họ với tôi, tôi muốn thế nào thì là thế nấy chắc? Tôi đào đâu ra cái quyền đấy? Chỉ có anh thôi, chỉ anh mới được thế thôi Tư Văn!”

Ban đầu Tư Văn còn nghe rõ cô nói gì, về sau mặt hắn tái xanh, tay bắt đầu run lên từng chập. Cơn nghiện ập đến nhấn chìm hắn.

Sau khi dùng một số loại thuốc tự chế để cai nghiện ma túy, hắn chuyển sang nghiện thuốc. Chu Yên đã làm giảm nhu cầu của hắn đối với những loại thuốc này, hai năm qua liều lượng hắn dùng ngày một ít đi, cho đến khi ngừng hẳn.

Tuy Tư Văn bị buộc phải sa vào cảnh nghiện ngập, nhưng hắn biết nha phiến ít nguy hiểm hơn ma túy tổng hợp, di chứng nghiện có thể được kiểm soát, thế nên giữa hai loại ma túy bọn tội phạm đưa lúc bấy giờ, hắn đã không chọn ma túy đá.

Đôi khi cơn nghiện bộc phát, hắn không khống chế được, nhưng hắn có thể chịu được, chỉ cần hắn muốn là có thể chịu được, song một khi căng thẳng tột độ, áp lực dồn nén lại, cơn khát ma túy sẽ tăng gấp bội.

Những lúc ấy hắn sẽ đánh mất lý trí, hắn không cho phép tình huống ấy xảy ra, đây cũng là lý do vì sao hắn chuẩn bị sẵn thuốc ở trong nhà.

Chỉ tiếc rằng, đa phần mọi sự trên đời đều đi ngược lại với những điều người ta hằng mong muốn.

Chu Yên đương nhiên nhận ra sự khác thường của Tư Văn, nhìn tay hắn bắt đầu run run, cô lập tức vòng tay ôm chặt hắn. Thấy không có tác dụng gì, cô bất chấp những mảnh vỡ dưới sàn, đi lấy thuốc cho hắn.

Lúc Chu Yên quay lại với thuốc, Tư Văn nắm cổ tay cô, đè cô lên quầy bar bếp: “Thằng đấy là cảnh sát, cô để một thằng cảnh sát tiếp cận cô! Cô muốn làm gì! Cô muốn làm gì hả Chu Yên!”

Chu Yên bị hắn đè không thở nổi, như thể ngay giây tiếp theo cô sẽ bị đè chết, nhưng cô lại không mảy may nhúc nhích.

Cô nghe giọng Tư Văn run rẩy, như cảm nhận được cảm xúc của hắn và nỗi bi thương lan tỏa khắp không gian, những cảnh tượng cô chưa từng thấy khiến cô trở tay không kịp.

Cô chưa bao giờ thấy một Tư Văn như vậy.

Cô đã từng thấy hắn một mình một ngựa, hướng thẳng về trước mà không quay đầu, bách chiến bách thắng, không gì cản nổi.

Vậy mà lúc này đây, trong mắt hắn ánh lên sự cố chấp và sợ hãi.

Dường như hắn đã thông suốt, đã hiểu rõ tất thảy, nhưng hắn không muốn thừa nhận. Hai cực cảm xúc xé hắn làm hai nửa, rút dần dưỡng khí của hắn qua vết rách ấy.

Thì ra đóa hoa cao vời vợi cũng chỉ mong manh dễ gãy vậy thôi.

Chu Yên mất mấy giây để hoàn hồn, cô gắng sức xô hắn ra, với lấy lọ thuốc, muốn cứu hắn, cứu cả chính mình.

Tư Văn giật lọ thuốc về, đầu hắn túa mồ hôi, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống: “Biết đây là gì không?”

Chu Yên không né, trực giác mách bảo cô Tư Văn sẽ tóm cô về, vẫn nên tiết kiệm sức thì hơn. Cô đã bứt ra khỏi cảm xúc bất thường của Tư Văn, cho dù hắn đã trải qua chuyện gì, cô cũng không phải là người phải trả giá cho quá khứ của hắn.

Tư Văn siết cô đau điếng người, nếu bây giờ cô có một hàm răng sắc bén, có thể ngoạm chết người, cô nhất định sẽ nhào đến cắn chết hắn.

Tư Văn không buông tha cho cô: “Tôi hỏi cô đấy! Có biết đây là cái gì không?”

Giờ phút này Chu Yên hận hắn đến mức nào ư? Cơ thể cô đau bao nhiêu thì nỗi hận cũng chất chồng bấy nhiêu.

Khi hắn quên những gì cô đã nói, khi hắn lại một lần nữa định tổn thương cô, cô đã chẳng còn mong đợi gì nữa.

Tư Văn bật nắp, đổ ra một vốc thuốc: “Cô có biết thứ này làm tôi đau cỡ nào không?”

Mọi cảm xúc tiêu cực chiếm lấy gương mặt hắn, ngay cả lớp mồ hôi mỏng trên trán cũng tô đậm trạng thái tồi tệ của hắn. Hắn thật sự đang rất đau, đang canh cánh một điều gì đó ở trong lòng.

Chu Yên khóc, nước mắt tràn khóe mi, che lấp nỗi đau lòng, khuếch đại sự chán nản trong cô.

Cô cũng biết lạnh, biết đau chứ, tại sao người chữa lành cho hắn lại phải là cô? Hai người họ không thể sưởi ấm cho nhau ư? Hắn thật sự không thể nói chuyện đàng hoàng với cô được sao?

Cô vẫn còn lương tâm, chỉ cần hắn đối xử tử tế với cô hơn một chút, cô sẽ ngoan ngoãn ở bên hắn, giúp hắn liếm sạch vết thương rỉ máu, im lặng ngủ trong vòng tay hắn…

Cô ăn không nhiều, tiêu pha chẳng hết bao nhiêu, cũng không đòi hỏi quá nhiều, rõ ràng, rõ ràng hai người có thể có một tương lai tốt đẹp hơn…

Chu Yên lặng lẽ rơi lệ, nhìn Tư Văn nổi điên, cô lại không trốn tránh, không kéo hắn chết chung như đã định, mặc cho hắn bước đến, mặc cho hắn trừng mắt, nghiến răng nhét thuốc vào miệng mình…

Thuốc này có độc nhỉ, cô sẽ chết đúng không? Nếu cô chết thì sẽ không còn đau nữa phải không?

Tư Văn tọng thuốc vào miệng Chu Yên rồi mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thấy cô trợn trắng mắt, khuôn mặt xám xanh không có vẻ gì là muốn sống nữa, nỗi sợ bủa vây lấy hắn.

Những viên thuốc màu trắng lăn ra từ miệng cô, nhìn cô bất giác nôn khan, cơ thể run rẩy ngày một dữ dội, Tư Văn bật khóc. Bất giác đưa tay lên sờ mặt, bàn tay đẫm nước mắt khiến hắn hoảng hồn, nhưng hắn không có thời gian cho việc đó, hắn ôm Chu Yên dậy, vội luồn tay vào miệng cô: “Chu Yên! Nhổ ra đi! Chu Yên!”

Hắn đưa sâu vào họng cô, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, từng con chữ run bần bật: “Chu Yên! Nhổ ra!”

Ý thức Chu Yên vẫn còn đây, nhưng cơ thể cô co giật mất kiểm soát liên tục. Tư Văn móc họng cô, làm cô nôn ra được một ít thuốc hòa với dịch vị, số còn lại đã đi từ thực quản xuống dạ dày.

Hắn vơ vét hết đá viên và túi chườm đá trong tủ lạnh ra đắp lên người Chu Yên, quơ lấy quần áo rồi bế cả cô và đá lạnh lao ra cửa.

Thang máy chạy xuống rất nhanh, hắn lấy điện thoại gọi cho thư kí.

“Dạ tôi nghe.”

“Gọi đến bệnh viện gần nhất, đặt lịch hẹn bác sĩ rửa dạ dày cho tôi. Gọi ngay đi!”

Thư kí giật mình, song vẫn bình tĩnh đáp: “Vâng!”

Tư Văn bế Chu Yên lên xe, đạp ga ra khỏi ga ra, phóng đến bệnh viện gần nhất. Hắn vừa lái vừa mặc quần áo cho Chu Yên, sau đó mặc cho chính mình.

Tư Văn sống ở nơi có giao thông thuận tiện, gần nhà có nhiều bệnh viện và trung tâm mua sắm, chưa đầy mười phút đã có mặt tại điểm hẹn.

Hắn lái thẳng xe dừng trước lối vào sảnh cấp cứu, xuống xe chạy sang bên ghế lái phụ, bế Chu Yên vào sảnh, đặt cô lên giường bệnh đã chuẩn bị sẵn theo sự hướng dẫn của bác sĩ trực ban, sau đó cùng hai bác sĩ đẩy cô vào trong.

Bác sĩ vừa áp ống nghe nghe hai bên phổi của Chu Yên, vừa hỏi: “Bệnh nhân bị làm sao vậy?”

Tư Văn đáp: “Dùng thuốc codeine[1] quá liều nên bị ngộ độc. Tôi đã xử lý khẩn cấp nhưng cô ấy chỉ nôn ra một phần.”

[1] Codeine là một loại thuốc giảm đau nhóm opioid, opioid bao gồm các loại thuốc phiện, các loại thuốc có nguồn gốc từ thuốc phiện, bao gồm cả morphin.

Bác sĩ như đã quen với cảnh như vậy, không hỏi chuyện ngộ độc xảy ra thế nào, đẩy người bệnh vào phòng rửa dạ dày, khởi động máy móc. Y tá đặt Chu Yên nằm đầu thấp, trải một tấm ni lông lên người cô rồi buộc quanh cổ, sau đó nghiêng mặt cô sang một bên.

Tư Văn không rời khỏi Chu Yên, một mực ngồi xổm bên giường nắm chặt tay cô. Hắn nhìn bác sĩ đặt ống thông vào dạ dày qua miệng cô, trong quá trình ấy nước bọt không ngừng trào ra, dẫu bị dính lên người, hắn vẫn ngồi đó, không mảy may xê dịch nửa bước.

Sau khi hút hết dịch dạ dày, lần đầu bơm nước vào, Chu Yên nôn ra toàn chất lỏng và một số viên thuốc chưa tan hết. Hay nói cách khác, từ tối hôm qua đến giờ cô vẫn chưa có gì vào bụng.

Dạ dày Tư Văn như quặn thắt theo.

Chu Yên nhíu mày, hắn cũng nhíu mày.

Chu Yên run rẩy, hắn cũng run rẩy.

Chu Yên siết chặt nắm tay rồi buông lơi, hắn cũng siết chặt nắm tay lại.

Rửa đi rửa lại cho đến khi nước chảy ra từ dạ dày Chu Yên đã trong, ca cấp cứu mới kết thúc.

Chu Yên nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích. Nỗi sợ lại cuốn lấy Tư Văn, hắn níu chặt bác sĩ: “Tại sao cô ấy còn chưa tỉnh? Đã rửa sạch hết rồi còn gì? Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”

Bác sĩ cũng không thể làm gì khác: “Quá trình rửa dạ dày diễn ra suôn sẻ, bệnh nhân không có bất kỳ phản ứng nào khác, đó là một dấu hiệu tốt. Bây giờ chúng tôi phải xét nghiệm mẫu dịch, kết hợp với kết quả rửa dạ dày và theo dõi thì mới biết được.”

Tư Văn không muốn nghe những điều ấy, hắn chỉ muốn biết lý do Chu Yên còn chưa tỉnh: “Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”

Bác sĩ rất thông cảm cho tâm trạng hắn, nhưng cũng chỉ có thể giải thích đến đây. Khi chưa nắm rõ tình huống của bệnh nhân, họ không thể kết luận bừa: “Anh có thể chuyển cô ấy sang phòng bệnh trước, đợi có kết quả xét nghiệm rồi nói sau.”

Ngay khi bác sĩ vừa ra ngoài, thư kí dẫn theo nhóm vệ sĩ và quản lý khu công nghiệp dược phẩm đến.

Cuộc điện thoại khẩn cấp của Tư Văn đảo lộn sự hiểu biết của thư kí với hắn. Cô thư kí không rõ đầu đuôi câu chuyện, lúc nghe ông chủ gọi giọng cuống cuồng còn tưởng có chuyện gì cấp bách. Cô ấy không dám trì hoãn, nóng ruột báo cho tất cả nhân viên nòng cốt của khu công nghiệp dược phẩm, hớt hải kéo nhau đến bệnh viện.

Thà rằng bản thân mình phóng đại sự việc, còn hơn là có một lần sơ sót khiến Dược phẩm Đông Thăng thiệt hại nặng nề.

Tất cả đang định chen vào gian phòng nhỏ thì Tư Văn ngoắt sang mắng: “Cút!”

Bị ông chủ đuổi cổ, cả nhóm lại dẫn nhau ra ngoài, song không ai dám rời đi, tất cả đứng xếp thành hình vuông trước cổng bệnh viện.

Trời đổ cơn mưa, mưa hắt lên cơ thể họ lạnh buốt.

Người qua đường không rõ vì sao lại có một đám người đứng túm tụm đằng này, nhưng thấy ai nấy nghiêm chỉnh đứng đắn, không người nào dám nhiều lời hỏi một câu.

Tuy nhiên, nhờ đó mà họ chắc chắn một chuyện, người trong bệnh viện nhất định là Tư Văn.

Hình ảnh này quá đỗi mới mẻ ở Kỳ Châu, ngay đêm hôm đó đã truyền khắp cả thành phố. Ai nấy đều tò mò liệu có phải Tư Văn bị bệnh hay không, nếu không phải hắn thì là ai? Ai có thể khiến hắn ở lại viện trông nom?

Là ả đào kia ư?

Sao có thể thế được?

Hài hước thay, người đó lại chính là cô đào ấy đấy.

Trong lúc chuyển sang phòng bệnh cao cấp, Tư Văn vẫn nắm chặt tay Chu Yên, lúc y tá vào định hỗ trợ tắm rửa và thay đồ cho Chu Yên, hắn không cho phép mà tự làm mọi việc, cô y tá không dám ý kiến gì, nhẹ nhàng hướng dẫn từng bước.

Mặc đồ cho Chu Yên xong, cô vẫn mê man không tỉnh.

Hắn có thể cảm nhận được việc Chu Yên hôn mê thúc đẩy hắn tiết ra adrenaline, nó không ngừng đè ép tĩnh mạch của hắn, làm nhịp thở và nhịp tim hắn trập trùng bất ổn.

Phản ứng sinh lý này quá đỗi xa lạ với hắn.

Đây không phải nghiện ma túy.

Hắn cầm tay Chu Yên, hôn từng li từng tí, rồi hôn lên cổ, lên mặt cô: “Chu Yên… Cô tỉnh lại đi… Tôi cho cô dao hay súng cũng được, cô giết tôi đi… Tôi cho cô giết tôi đấy, Chu Yên…”

Hắn mải miết hôn cô, muốn bờ môi nóng bỏng của mình truyền hơi ấm cho cơ thể lạnh giá của cô, nhưng vì sao lại không thành công? Vì sao hắn không thể làm cô ấm lại?

Hắn biết Chu Yên đã qua cơn nguy kịch, nhưng hắn không dám thả cô ra, hắn gặng hỏi bác sĩ khi nào cô mới tỉnh, bởi vì hắn sợ.

Hắn sợ cô không muốn tỉnh lại.

Khi hắn nghĩ mình có thể mất cô, nỗi đau sinh lý và nỗi sợ đã vượt qua cả những đau đớn hắn từng trải qua trong quá khứ.

Đây không phải nghiện ma túy.

Đây là nghiện Chu Yên.