Phong Nguyệt

Chương 14




“Em không làm được đâu, anh để cho người khác đi.”

Trịnh Trí cắt ngang: “Thỉnh thoảng? Vụ đâm xe bên xưởng dược Đông Thăng bận trước, rồi ba đứa học sinh tiểu học ở trường thí điểm gây nhau nữa. Mới được mấy bữa?”

Chu Yên chỉ ra điểm phi lý: “Sao đang mở bệnh viện ở Hàn ngon lành mà lại nghỉ?”Edit | Beta: Manh & MDL

Chu Yên không hiểu từ đâu ra cái cơ sự thăng chức đột ngột này, có điều cô biết đồng ý sẽ chỉ khiến cuộc sống vốn đã phải lo sợ đủ điều của cô trở nên tồi tệ hơn. Mụ Hồng nhất định sẽ coi cô như kẻ thù, kẻ dưới trướng làm việc với mụ đã lâu, sang tay cô chưa chắc đã nghe lời, thể nào cũng sinh sự.

Tư Văn bảo chuyến đi lần này sẽ hơi lâu, chớp mắt đã ba tháng trôi qua, đất trời bước sang những ngày cuối hạ.

Chu Yên không đáp, cô đang tự hỏi lời này có ý gì.

Mặc đồ xong, cô ra ngoài: “Cô không có ý gì khác đấy chứ? Sao cứ nhè lúc tôi thay đồ là tới vậy.”

“Chưa bàn đến chuyện chúng tôi xưa nay không động chạm gì nhau, số lần tiếp xúc thì đếm trên đầu ngón tay, xin hỏi tôi có động cơ gì?”


Còn vì sao “vịt” dùng cho trai bao thì toi chưa rõ. Chắc do gà vịt hay đi với nhau?

***

Chỉ bằng hai chữ ấy, cô đã vỡ ra ngay.

Trong khoảng thời gian đó, hắn chẳng nhắn lấy một tin, được cái mỗi tháng vẫn gửi tiền đều đặn, không thì Chu Yên đã tưởng hắn chết rục xương ở xó xỉnh nào đó rồi.

Vi Lễ An vừa cùng Tam Tử ra ngoài, vừa nói: “Trước khi là cảnh sát hình sự, chúng ta là cảnh sát nhân dân.”

Chu Yên ngước mắt: “Thế cô đi mà bảo quản lý ấy, liên quan gì tới tôi.”

Buổi sáng mụ Hồng gọi cho cô, bảo phải về quê, sai cô quản lý ca tối. Chu Yên chưa nghe mụ kể về quê quán của mình bao giờ, nhưng quản lý từng dặn đám dưới quyền tránh nhắc đến ông chồng “cờ bạc” của mụ.

Chu Yên đã đoán trước được điều ấy: “Được thôi.”

Chỉ bằng hai chữ ấy, cô đã vỡ ra ngay.

Tay quản lý nói thật: “Tôi hiểu hai người không thân thiết gì, nhưng đồng nghiệp giúp đỡ lẫn nhau một tí bộ khó lắm à? Cổ mà nhờ tôi kí thì tôi sẽ chẳng lằng nhằng như cô đâu.”

Chu Yên mỉm cười: “Nhất cô rồi đấy.”

Buổi chiều Chu Yên đến sớm, vào phòng hóa trang thay quần áo. Trà Sữa đến tìm cô, xin cô cho đổi ca.

Tại Đội Hình sự 1.

Mặc đồ xong, cô ra ngoài: “Cô không có ý gì khác đấy chứ? Sao cứ nhè lúc tôi thay đồ là tới vậy.”

Thật ra không hề có quy định gọi là đến, anh ta cho rằng đám người này mù luật cả nút nên mới bịa đại một câu, cũng không hiểu mục đích của bản thân là gì, chỉ là cái vẻ thờ ơ với sự đời của Chu Yên khiến anh ta bỗng dưng muốn làm vậy.

Trà Sữa vốn không ghét Chu Yên, người khác đàm tiếu về Chu Yên cô ta cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Chủ yếu là do hai bên xưa nay chẳng qua lại mấy, thành ra quan hệ chưa bao giờ lên nổi mức bạn bè, sau chuyện của Phương Na Na, cô nàng càng không dám làm thân với Chu Yên.

Giám đốc Hoàng ngồi xuống: “Chu Yên này, em đã làm ở đây được mấy năm rồi?”

Chu Yên hỏi bâng quơ: “Làm gì mà quýnh lên thế?”

Hai người bước vào hộp đêm, Giám đốc Hoàng ra đón, nói đôi câu khách sáo rồi thuật lại chuyện đã xảy ra: “Tình hình là vậy đấy.”

“Tôi có việc gấp.”

Giám đốc Hoàng liếc ra sau: “Lấy ra đây.”

Chu Yên ngước mắt: “Thế cô đi mà bảo quản lý ấy, liên quan gì tới tôi.”

“Sửa ở đâu?”

Quả nhiên, Chu Yên bồi thêm: “Cô ấy tiếp ít khách hơn tôi, kiếm được ít tiền hơn tôi, tôi có nhất thiết phải làm liều vì một người chẳng hề đe dọa tới mình không? Tôi rảnh quá hay gì?”

Tư Văn bảo chuyến đi lần này sẽ hơi lâu, chớp mắt đã ba tháng trôi qua, đất trời bước sang những ngày cuối hạ.

Trà Sữa hết sức sốt ruột: “Thường thì tôi báo với chị Hồng, nhưng hôm nay chị ấy không ở đây, gọi điện cũng chẳng thèm nghe máy. Chu Yên à, cô chuyển ca giúp tôi đi mà, tôi phải đi luôn bây giờ.”

“Cô ấy bảo đi sửa mũi.”

Phân công xong, Vi Lễ An lại lia mắt sang Chu Yên: “Vì cô là người cuối cùng ở cạnh người mất tích, có thể chúng tôi sẽ cần cô tiếp tục phối hợp điều tra.”

Chu Yên hỏi bâng quơ: “Làm gì mà quýnh lên thế?”

Trà Sữa đáp: “Tôi hẹn bác sĩ làm mũi.”

Tam Tử gật đầu, theo mụ Hồng đi lấy đồ dùng cá nhân của Trà Sữa.

Nếu anh ta là người kí giấy xin nghỉ cho Trà Sữa mà không đi kèm bất kì lời giải thích nào, chỉ e anh ta đã phải gánh trách nhiệm.

“Tôi có việc gấp.”

Chu Yên lấy làm lạ, không khỏi ngắm cô nàng kỹ hơn, trông xinh xắn thế còn gì? “Cô định sửa thế nào?”

Chương 14

Trà Sữa tìm ảnh cho cô xem: “Đây này, thành kiểu vểnh vểnh của Hàn.”

Tam Tử an ủi anh ta: “Đội phó bình tĩnh, bên kia nhận được điện thoại báo cảnh sát cũng đâu thể làm ngơ. Nhân lực vốn đã thiếu thốn, nay họ đang vướng vụ khác, đợt này mình lại ít việc, thỉnh thoảng giúp một lần…”

Chu Yên liếc thoáng qua: “Hẹn bác sĩ chỗ nào vậy?”

gà” bao giờ chưa, sợt xong thấy gà có thể giao phối quanh năm, từ 10 – 30 lần/ngày 😮 .

Trà Sữa hơi ngẩn ra, nhưng vẫn không nghi ngờ gì, chỉ khịt mũi nói: “Dù sao tôi cũng không đủ tiền đi chỗ khác, toàn mấy chục ngàn không, tôi có sáu chục tiền bán trinh thì nướng cả vào giày với quần áo rồi.”

“Chỗ người quen của bạn tôi, từng mở bệnh viện ở Hàn Quốc, đỉnh không? Nhờ bạn giới thiệu nên tôi được giảm năm mươi phần trăm lận. Hôm nay anh ta mới rảnh.”

Trong khoảng thời gian đó, hắn chẳng nhắn lấy một tin, được cái mỗi tháng vẫn gửi tiền đều đặn, không thì Chu Yên đã tưởng hắn chết rục xương ở xó xỉnh nào đó rồi.

Chu Yên chỉ ra điểm phi lý: “Sao đang mở bệnh viện ở Hàn ngon lành mà lại nghỉ?”

Trà Sữa hơi ngẩn ra, nhưng vẫn không nghi ngờ gì, chỉ khịt mũi nói: “Dù sao tôi cũng không đủ tiền đi chỗ khác, toàn mấy chục ngàn không, tôi có sáu chục tiền bán trinh thì nướng cả vào giày với quần áo rồi.”

Sau khi hoàn thành một loạt thủ tục, xe cảnh sát chầm chậm lái ra khỏi con phố phồn hoa nhất Kỳ Châu.

Chu Yên mỉm cười: “Nhất cô rồi đấy.”

Trà Sữa lấy hết can đảm, lắc lắc tay cô: “Giúp tôi đi mà Chu Yên.”

Chu Yên không lay chuyển được cô nàng, đành nói: “Thôi được.” Rồi đưa cho cô nàng một tờ giấy: “Viết lý do ra đây, bổ sung thêm một câu, đây hoàn toàn là hành động của một cá nhân, mọi hậu quả sẽ do cá nhân tự giải quyết, Chu Yên không chịu trách nhiệm.”

Trà Sữa cắn răng viết y theo lời cô. Nếu không phải đang vội và không muốn bị quản lý mắng thì còn lâu cô nàng mới nhờ Chu Yên.

Vi Lễ An liếm răng, cô gái này thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Ngay sau khi Trà Sữa đi, Chu Yên cầm giấy ghé qua văn phòng của tay quản lý phụ trách sắp xếp nhóm đào để đóng dấu.

Còn vì sao “vịt” dùng cho trai bao thì toi chưa rõ. Chắc do gà vịt hay đi với nhau?

Quản lý xem xong, cười khinh khỉnh: “Cô chi li phết nhỉ.”

Trịnh Trí tặc lưỡi: “Đừng, anh cứ thế này thì đám bên kia được đằng chân lân đằng đầu mất thôi. Anh hai à, chúng ta là cảnh sát hình sự đấy.”

Vi Lễ An ra khỏi phòng vệ sinh, nghe anh ta phàn nàn thế bèn đội mũ: “Để tôi đi.”

Thấy anh ta hút thuốc, Chu Yên đâm thèm, móc bao thuốc hơn hai mươi tệ trong túi ra, cô hút một loại gần năm năm mà vẫn chưa thấy chán, kể ra cũng chung tình thật: Ngay sau khi Trà Sữa đi, Chu Yên ghé qua văn phòng của tay quản lý phụ trách sắp xếp nhóm đào để đóng dấu.“Vụ này vốn chẳng đáng tin, tôi cần gì phải tự rước thêm việc vào người.”

“Em không làm được đâu, anh để cho người khác đi.”

Tay quản lý nói thẳng thừng: “Tôi hiểu hai người không thân thiết gì, nhưng đồng nghiệp giúp đỡ lẫn nhau một tí bộ khó lắm à? Cổ mà nhờ tôi kí thì tôi sẽ chẳng lằng nhằng như cô đâu.”

Trà Sữa đáp: “Tôi hẹn bác sĩ làm mũi.”

Vi Lễ An nhìn cô, anh ta biết cô còn chưa nói hết.

“Vậy thì anh bác ái quá.”

Vi Lễ An không cho rằng cô hiểu: “Tức là chúng tôi gọi lúc nào cô phải tới lúc đó.”

Dứt lời, Chu Yên bỏ đi.

Tay quản lý khoác lác hai ngày trước cúi gằm mặt khi thấy Chu Yên.

Chu Yên chỉ ra điểm phi lý: “Sao đang mở bệnh viện ở Hàn ngon lành mà lại nghỉ?”

Còn vì sao “vịt” dùng cho trai bao thì toi chưa rõ. Chắc do gà vịt hay đi với nhau?Chu Yên không hiểu từ đâu ra cái cơ sự thăng chức đột ngột này, có điều cô biết đồng ý sẽ chỉ khiến cuộc sống vốn đã phải lo sợ đủ điều của cô trở nên tồi tệ hơn. Mụ Hồng nhất định sẽ coi cô như kẻ thù, kẻ dưới trướng làm việc với mụ đã lâu, sang tay cô chưa chắc đã nghe lời, thể nào cũng sinh sự.Vi Lễ An vừa cùng Tam Tử ra ngoài, vừa nói: “Trước khi là cảnh sát hình sự, chúng ta là cảnh sát nhân dân.”Giúp đỡ lẫn nhau? Cô chưa từng nhờ bất kỳ ai tại đây giúp đỡ cả.

Trong vòng chưa đầy hai tiếng, toàn bộ nhân viên đã ba lần bị gọi ra tập trung.

Trái lại, tại đây ai cũng muốn bòn rút chút gì đó từ cô, trong hoàn cảnh ấy, cái từ “lẫn nhau” này nghe mới mỉa mai làm sao.

Vi Lễ An bảo: “Cho tôi xem giấy xin nghỉ.”

Hôm qua mụ Hồng về, nghe nói Trà Sữa tự đổi ca với người khác, khách thấy không phải cô đào mình chọn là gọi điện khiếu nại ngay với mụ ta. Giải quyết việc ở quê đã đủ khiến mụ rã rời, Trà Sữa còn ngang nhiên vi phạm kỉ luật, làm mụ phải nịnh khách cả buổi. Mụ tức rồ người, trên dưới Kẹo run như cầy sấy.

***

Đáng lẽ cô phải nhận thấy điều này sau lần Tư Văn quấy nhiễu công việc của cô mới phải. Dường như hắn… không thể chấp nhận được việc cô nói nói cười cười với những gã đàn ông khác.

Chu Yên liếc tờ giấy trong tay anh ta: “Cô ấy đã viết, đây hoàn toàn là của một cá nhân, mọi hậu quả sẽ do cá nhân tự giải quyết, Chu Yên không chịu trách nhiệm.”

Dường như từ lúc Chu Yên yêu cầu Trà Sữa viết giấy cam kết, cô đã đoán trước được là Trà Sữa sẽ gặp chuyện.

Chu Yên đứng trước bàn tổng giám đốc: “Hơn bốn năm ạ.”

Đã hơn bốn mươi tám tiếng trôi qua, Trà Sữa vẫn chưa quay lại. Trong Kẹo nhốn nháo hết cả lên.

Ba tiếng sau, sự việc truyền tới tận tai ông chủ. Sợ to chuyện không gánh vác nổi, cuối cùng họ đành báo cảnh sát.

Hôm qua mụ Hồng về, nghe nói Trà Sữa tự đổi ca với người khác, khách thấy không phải cô đào mình chọn là gọi điện khiếu nại ngay với mụ ta. Giải quyết việc ở quê đã đủ khiến mụ rã rời, Trà Sữa còn ngang nhiên vi phạm kỉ luật, làm mụ phải nịnh khách cả buổi. Mụ tức rồ người, trên dưới Kẹo run như cầy sấy.

Giúp đỡ lẫn nhau? Cô chưa từng nhờ bất kỳ ai tại đây giúp đỡ cả.

Trong vòng chưa đầy hai tiếng, toàn bộ nhân viên đã ba lần bị gọi ra tập trung.

Vi Lễ An xua tay: “Thôi, lúc nào cần thì tôi sẽ báo.”

Toán trai gái ăn mặc thiếu vải đứng thành hàng, ngực ngà chân cẳng lộ ra hết, trên mỗi gương mặt điểm trang thời thượng đều là vẻ ngơ ngác.

“Từ góc nhìn của tôi, tôi sẽ cho rằng cô buộc cô ấy phải viết như vậy, thực chất cô biết cô ấy đang ở đâu. Đây là một giả thiết hợp lý dựa trên tờ giấy xin nghỉ này.”

Mụ Hồng hỏi lại: “Có ai biết Trà Sữa đi thẩm mỹ viện nào không?”

Cả đám im phăng phắc.

Trà Sữa lấy hết can đảm, lắc lắc tay cô: “Giúp tôi đi mà Chu Yên.”

Tay quản lý khoác lác hai ngày trước cúi gằm mặt khi thấy Chu Yên.

Nếu anh ta là người kí giấy xin nghỉ cho Trà Sữa mà không đi kèm bất kì lời giải thích nào, chỉ e anh ta đã phải gánh trách nhiệm.

Chu Yên đáp: “Vâng.”

Chu Yên hờ hững đứng giữa hàng người, thật ra cô cũng không cho rằng mình phòng ngừa chu đáo, là do bản thân cô ích kỉ mà thôi. Cái nghề này nhiều chuyện vô thường và bất khả kháng lắm, cô khó lòng tin tưởng một ai, thậm chí đôi khi cô còn nghi ngờ chính mình.

Cùng lúc đó ở bên ngoài, đầu óc Chu Yên bỗng dưng thông suốt, chẳng mấy chốc đã hiểu ra vấn đề.

Ba tiếng sau, sự việc truyền tới tận tai ông chủ. Sợ to chuyện không gánh vác nổi, cuối cùng họ đành báo cảnh sát.

Trái lại, tại đây ai cũng muốn bòn rút chút gì đó từ cô, trong hoàn cảnh ấy, cái từ “lẫn nhau” này nghe mới mỉa mai làm sao.

***

Edit | Beta:

Tại Đội Hình sự 1.

Giúp đỡ lẫn nhau? Cô chưa từng nhờ bất kỳ ai tại đây giúp đỡ cả.

Hay tin Phòng Cảnh sát phân công công việc, Trịnh Trí đau hết cả đầu: “Đội Hình sự nhà mình không có chuyện gì khác để làm hả? Tối ngày cứ đi xử lý chuyện dân sự, chó mèo nhà ai đánh nhau cũng tới phiên mình hòa giải là sao?”

Ngay sau khi Trà Sữa đi, Chu Yên ghé qua văn phòng của tay quản lý phụ trách sắp xếp nhóm đào để đóng dấu.

Tam Tử an ủi anh ta: “Đội phó bình tĩnh, bên kia nhận được điện thoại báo cảnh sát cũng đâu thể làm ngơ. Nhân lực vốn đã thiếu thốn, nay họ đang vướng vụ khác, đợt này mình lại ít việc, thỉnh thoảng giúp một lần…”

“Vậy thì anh bác ái quá.”

Mụ Hồng hỏi lại: “Có ai biết Trà Sữa đi thẩm mỹ viện nào không?”

Trịnh Trí cắt ngang: “Thỉnh thoảng? Vụ đâm xe bên xưởng dược Đông Thăng bận trước, rồi ba đứa học sinh tiểu học ở trường thí điểm gây nhau nữa. Mới được mấy bữa?”

Giám đốc Hoàng và mụ Hồng cùng ngó sang tìm giúp, Chu Yên tự giác bước ra khỏi hàng, đứng trước mắt mọi người.

Vi Lễ An ra khỏi phòng vệ sinh, nghe anh ta phàn nàn thế bèn đội mũ: “Để tôi đi.”

Trịnh Trí tặc lưỡi: “Đừng, anh cứ thế này thì đám bên kia được đằng chân lân đằng đầu mất thôi. Anh hai à, chúng ta là cảnh sát hình sự đấy.”

Vi Lễ An vừa cùng Tam Tử ra ngoài, vừa nói: “Trước khi là cảnh sát hình sự, chúng ta là cảnh sát nhân dân.”

“Cô ấy không nói. Chỉ bảo là được bạn giới thiệu, bác sĩ từng mở bệnh viện ở Hàn Quốc.”

Trà Sữa vốn không ghét Chu Yên, người khác đàm tiếu về Chu Yên cô ta cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Chủ yếu là do hai bên xưa nay chẳng qua lại mấy, thành ra quan hệ chưa bao giờ lên nổi mức bạn bè, sau chuyện của Phương Na Na, cô nàng càng không dám làm thân với Chu Yên.

Chẳng bao lâu sau, xe cảnh sát đỗ xịch trước cửa Kẹo. Tam Tử nhìn bảng hiệu đèn neon, thở dài thườn thượt: “Dính tới ổ gà mất rồi.”

Chu Yên không lay chuyển được cô nàng, đành nói: “Thôi được.” Rồi đưa cho cô nàng một tờ giấy: “Viết lý do ra đây, bổ sung thêm một câu, đây hoàn toàn là hành động của một cá nhân, mọi hậu quả sẽ do cá nhân tự giải quyết, Chu Yên không chịu trách nhiệm.”

Vi Lễ An cười: “Đi thôi.”

Thấy anh ta hút thuốc, Chu Yên đâm thèm, móc bao thuốc hơn hai mươi tệ trong túi ra, cô hút một loại gần năm năm mà vẫn chưa thấy chán, kể ra cũng chung tình thật: “Vụ này vốn chẳng đáng tin, tôi cần gì phải tự rước thêm việc vào người.”

Hai người bước vào hộp đêm, Giám đốc Hoàng ra đón, nói đôi câu khách sáo rồi thuật lại chuyện đã xảy ra: “Tình hình là vậy đấy.”

Vi Lễ An bảo: “Cho tôi xem giấy xin nghỉ.”

Giám đốc Hoàng liếc ra sau: “Lấy ra đây.”

Toán trai gái ăn mặc thiếu vải đứng thành hàng, ngực ngà chân cẳng lộ ra hết, trên mỗi gương mặt điểm trang thời thượng đều là vẻ ngơ ngác.

Mụ Hồng vội trình tờ giấy lên: “Đây chú cảnh sát.”

Nhưng trước giờ hắn đâu có quan tâm?

Vi Lễ An cầm đọc, lại là cô nàng Chu Yên. Anh ta ngẩng đầu, nhìn đội hình nam nữ đứng trước mắt: “Chu Yên đâu?”

Dứt lời, Chu Yên bỏ đi.

Giám đốc Hoàng và mụ Hồng cùng ngó sang tìm giúp, Chu Yên tự giác bước ra khỏi hàng, đứng trước mắt mọi người.

Vi Lễ An chìa tờ giấy đến: “Cô đã ký vào đây à?”

Chu Yên đáp: “Vâng.”

Chu Yên theo ông ta vào phòng làm việc.

“Cô ấy có nói là đi đâu không?”

Buổi chiều Chu Yên đến sớm, vào phòng hóa trang thay quần áo. Trà Sữa đến tìm cô, xin cô cho đổi ca.

“Cô ấy bảo đi sửa mũi.”

“Sửa ở đâu?”

Vi Lễ An chìa tờ giấy đến: “Cô đã ký vào đây à?”

“Cô ấy không nói. Chỉ bảo là được bạn giới thiệu, bác sĩ từng mở bệnh viện ở Hàn Quốc.”

Vi Lễ An gật đầu: “Cho chúng tôi hai thứ cô ấy từng dùng để lấy DNA, cả thông tin danh tính nữa.” Rồi ngoái lại bảo Tam Tử: “Cậu đi cùng họ đi, lấy xong báo cho bên cơ quan trích xuất camera ghi hình nhé.”

Tất cả mọi người nín thở. Cô ta lại chán sống rồi ư?

Vi Lễ An cứng họng.

Tam Tử gật đầu, theo mụ Hồng đi lấy đồ dùng cá nhân của Trà Sữa.

Vi Lễ An cầm đọc, lại là cô nàng Chu Yên. Anh ta ngẩng đầu, nhìn đội hình nam nữ đứng trước mắt: “Chu Yên đâu?”

Phân công xong, Vi Lễ An lại lia mắt sang Chu Yên: “Vì cô là người cuối cùng ở cạnh người mất tích, có thể chúng tôi sẽ cần cô tiếp tục phối hợp điều tra.”

Chu Yên đã đoán trước được điều ấy: “Được thôi.”

“Chỗ người quen của bạn tôi, từng mở bệnh viện ở Hàn Quốc, đỉnh không? Nhờ bạn giới thiệu nên tôi được giảm năm mươi phần trăm lận. Hôm nay anh ta mới rảnh.”

Vi Lễ An không cho rằng cô hiểu: “Tức là chúng tôi gọi lúc nào cô phải tới lúc đó.”

Dường như từ lúc Chu Yên yêu cầu Trà Sữa viết giấy cam kết, cô đã đoán trước được là Trà Sữa sẽ gặp chuyện.

Chu Yên bình thản đáp: “Thế thì sợ là không được.”

Tất cả mọi người nín thở. Cô ta lại chán sống rồi ư?

Vi Lễ An khẽ cau mày: “Không phải tôi đang thương lượng với cô, mà đó là nghĩa vụ của cô.”

Như thể đã đoán trước được kết quả, Giám đốc Hoàng không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ bảo cô ra ngoài. Cửa vừa khép lại, ông ta liền gọi cho Công ty Dược phẩm Đông Thăng, báo với họ là chuyện không thành, Chu Yên từ chối rồi.

Chu Yên liếc tờ giấy trong tay anh ta: “Cô ấy đã viết, đây hoàn toàn là của một cá nhân, mọi hậu quả sẽ do cá nhân tự giải quyết, Chu Yên không chịu trách nhiệm.”

Bạn Manh có lời: Ban đầu toi tưởng “gà”, “vịt” là từ lóng của riêng Trung Quốc để chỉ gái gọi, trai bao, nhưng anh Gồ lại cho coi bài báo Việt Nam từ năm 200x đã có từ “gà”. Đi hỏi bạn thì bạn bảo mày nghe câu “Chịch nhau như gà” bao giờ chưa, sợt xong thấy gà có thể giao phối quanh năm, từ 10 – 30 lần/ngày 😮 .

“Từ góc nhìn của tôi, tôi sẽ cho rằng cô buộc cô ấy phải viết như vậy, thực chất cô biết cô ấy đang ở đâu. Đây là một giả thiết hợp lý dựa trên tờ giấy xin nghỉ này.”

“Chưa bàn đến chuyện chúng tôi xưa nay không động chạm gì nhau, số lần tiếp xúc thì đếm trên đầu ngón tay, xin hỏi tôi có động cơ gì?”

Vi Lễ An nhìn cô, anh ta biết cô còn chưa nói hết.

Buổi sáng mụ Hồng gọi cho cô, bảo phải về quê, sai cô quản lý ca tối. Chu Yên chưa nghe mụ kể về quê quán của mình bao giờ, nhưng quản lý từng dặn đám dưới quyền tránh nhắc đến ông chồng “cờ bạc” của mụ.

Quả nhiên, Chu Yên bồi thêm: “Cô ấy tiếp ít khách hơn tôi, kiếm được ít tiền hơn tôi, tôi có nhất thiết phải làm liều vì một người chẳng hề đe dọa tới mình không? Tôi rảnh quá hay gì?”

Vi Lễ An cứng họng.

“Tôi sẽ hợp tác nếu cần, nhưng nếu cứ ới là phải đến thì xin lỗi, tôi không làm được.” Chu Yên kiên quyết.

“Vụ này vốn chẳng đáng tin, tôi cần gì phải tự rước thêm việc vào người.”

Vi Lễ An liếm răng, cô gái này thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Thật ra không hề có quy định gọi là đến, anh ta cho rằng đám người này mù luật cả nút nên mới bịa đại một câu, cũng không hiểu mục đích của bản thân là gì, chỉ là cái vẻ thờ ơ với sự đời của Chu Yên khiến anh ta bỗng dưng muốn làm vậy.

Vi Lễ An xua tay: “Thôi, lúc nào cần thì tôi sẽ báo.”

Sau khi hoàn thành một loạt thủ tục, xe cảnh sát chầm chậm lái ra khỏi con phố phồn hoa nhất Kỳ Châu.

Trà Sữa cắn răng viết y theo lời cô. Nếu không phải đang vội và không muốn bị quản lý mắng thì còn lâu cô nàng mới nhờ Chu Yên.

Tiễn cảnh sát đi rồi, Giám đốc Hoàng quay đầu nhìn Chu Yên: “Chu Yên, em vào đây.”

Tiễn cảnh sát đi rồi, Giám đốc Hoàng quay đầu nhìn Chu Yên: “Chu Yên, em vào đây.”

Chu Yên theo ông ta vào phòng làm việc.

Vi Lễ An gật đầu: “Cho chúng tôi hai thứ cô ấy từng dùng để lấy DNA, cả thông tin danh tính nữa.” Rồi ngoái lại bảo Tam Tử: “Cậu đi cùng họ đi, lấy xong báo cho bên cơ quan trích xuất camera ghi hình nhé.”

Giám đốc Hoàng ngồi xuống: “Chu Yên này, em đã làm ở đây được mấy năm rồi?”

Chu Yên đứng trước bàn tổng giám đốc: “Hơn bốn năm ạ.”

Giám đốc Hoàng gật đầu, nhấc nắp hộp xì gà trên bàn lấy một điếu, sau tiếng lách tách của chiếc bật lửa đắt tiền, ông ta rít một hơi, đoạn hỏi: “Đã bao giờ nghĩ đến chuyện làm lãnh đạo chưa?”

Chu Yên không đáp, cô đang tự hỏi lời này có ý gì.

Chương 14

Giám đốc Hoàng kẹp điếu xì gà bằng hai ngón tay, điệu nghệ như thể ông ta sinh ra là để hút thứ ấy: “Anh thấy Dương Hồng quản lý chẳng ra làm sao cả, anh tách một nhóm bên chị ta sang cho em nhé.”

Chu Yên không hiểu từ đâu ra cái cơ sự thăng chức đột ngột này, có điều cô biết đồng ý sẽ chỉ khiến cuộc sống vốn đã phải lo sợ đủ điều của cô trở nên tồi tệ hơn. Mụ Hồng nhất định sẽ coi cô như kẻ thù, kẻ dưới trướng làm việc với mụ đã lâu, sang tay cô chưa chắc đã nghe lời, thể nào cũng sinh sự.

Bạn Manh có lời:

“Tôi sẽ hợp tác nếu cần, nhưng nếu cứ ới là phải đến thì xin lỗi, tôi không làm được.” Chu Yên kiên quyết.

“Em không làm được đâu, anh để cho người khác đi.”

Chu Yên liếc thoáng qua: “Hẹn bác sĩ chỗ nào vậy?”

Như thể đã đoán trước được kết quả, Giám đốc Hoàng không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ bảo cô ra ngoài. Cửa vừa khép lại, ông ta liền gọi cho Công ty Dược phẩm Đông Thăng, báo với họ là chuyện không thành, Chu Yên từ chối rồi.

Cùng lúc đó ở bên ngoài, đầu óc Chu Yên bỗng dưng thông suốt, chẳng mấy chốc đã hiểu ra vấn đề.

Đáng lẽ cô phải nhận thấy điều này sau lần Tư Văn quấy nhiễu công việc của cô mới phải. Dường như hắn… không thể chấp nhận được việc cô nói nói cười cười với những gã đàn ông khác.

Cả đám im phăng phắc.

Nhưng trước giờ hắn đâu có quan tâm?

Quản lý xem xong, cười khinh khỉnh: “Cô chi li phết nhỉ.”

Vi Lễ An bảo: “Cho tôi xem giấy xin nghỉ.”Chu Yên liếc tờ giấy trong tay anh ta: “Cô ấy đã viết, đây hoàn toàn là của một cá nhân, mọi hậu quả sẽ do cá nhân tự giải quyết, Chu Yên không chịu trách nhiệm.”Bạn Manh có lời: Ban đầu toi tưởng “gà”, “vịt” là từ lóng của riêng Trung Quốc để chỉ gái gọi, trai bao, nhưng anh Gồ lại cho coi bài báo Việt Nam từ năm 200x đã có từ “gà”. Đi hỏi bạn thì bạn bảo mày nghe câu “Chịch nhau như “Tôi có việc gấp.”Mụ Hồng vội trình tờ giấy lên: “Đây chú cảnh sát.”gà” bao giờ chưa, sợt xong thấy gà có thể giao phối quanh năm, từ 10 – 30 lần/ngày.

Giám đốc Hoàng gật đầu, nhấc nắp hộp xì gà trên bàn lấy một điếu, sau tiếng lách tách của chiếc bật lửa đắt tiền, ông ta rít một hơi, đoạn hỏi: “Đã bao giờ nghĩ đến chuyện làm lãnh đạo chưa?”Còn vì sao “vịt” dùng cho trai bao thì toi chưa rõ. Chắc do gà vịt hay đi với nhau?