Phong Nguyệt Trái

Phong Nguyệt Trái - Chương 13




Tần Thanh trở về động phủ thấy Lục Cận vẫn chưa quay lại, liền tiện tay thu dọn một chút chiếc giường đá lộn xộn, ngồi ở mép giường, suy nghĩ khi Lục Cận trở về sẽ là thái độ gì. Nghĩ nếu Lục Cận nói thế này mình sẽ đối đáp thế nào, lại nói thế kia mình thì trả lời ra sao, đột nhiên nghe được tiếng kêu giận dữ trầm thấp. Y kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn, hóa ra là chó con bị y đánh ngất, liêu xiêu lảo đảo, nhìn y căm phẫn gầm gừ.



Tần Thanh không nhịn được cười, gác chân, chọc tức chó con nói: “Ngươi không phục? Đáng tiếc a, bây giờ ngươi đã mất hết pháp lực, nói cũng không thể nói, còn làm được gì?”



Chó con lao tới muốn cắn y, bị y dễ dàng dùng một chưởng hất bay. Lục Hắc này đối với Lục Cận một lòng một dạ trung thành chưa bao giờ thay đổi, tìm mọi cách để quay về bên người hắn. May được Án Chỉ Hoài phong bế pháp lực, đã không còn là một tai họa.



Bị y một chưởng đánh cho nằm sõng xoài trên mặt đất, Lục Hắc ư ử mấy tiếng, còn muốn đứng dậy. Nhưng bản lĩnh kém cỏi, một chưởng kia của Tần Thanh thoạt nhìn không có lực đạo, nhưng đánh lên người nó lại quả thực không nhẹ, hiện giờ nó đã mất hết yêu lực, chỉ còn là một con chó nhỏ bình thường, một chưởng liền không dậy nổi, thực sự là không thể làm gì.



Oán hận phát ra tiếng sủa bé tí, Lục Hắc chỉ hận mình ngày hôm nay có miệng không thể nói, nửa phần bản lĩnh cũng không có, không đối phó được hồ ly tinh này.



Lục Cận là một thần tiên thành thật, lòng dạ lại mềm yếu, càng đấu không lại hồ ly thành tinh đã lâu này. Ngộ nhỡ quả thực bị Tần Thanh hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, chẳng lẽ y chỉ có thể trơ mắt nhìn sao?



Tần Thanh lạnh lùng nhìn Lục Hắc nằm trên mặt đất giãy dụa chậm rãi đứng dậy, loạng choạng lết về phía động khẩu, nhíu mày, một cước dẫm lên đuôi nó: “Ngươi muốn đi đâu?”



Lục Hắc gừ gừ sủa, nó muốn đi tìm Án Chỉ Hoài, xin giải bỏ phong ấn yêu lực cho nó.



Dường như nhìn thấu tâm tư của nó, Tần Thanh cười phá lên: “Ngươi muốn đi tìm họ Yến kia giúp ngươi? Hừ, tên sơn thần đáng ghét, thích xen vào chuyện người khác, trước còn xúi Lục Cận đuổi ta đi”. Nhấc Lục Hắc lên, ném về chỗ cũ, cười lạnh đắc ý, “Ngươi đừng hòng đi đâu, ngoan ngoãn nằm đó đi”





Muốn giở trò ngay dưới mắt y? Còn không xem lại Tần đại gia y là đạo hạnh thế nào.



Thấy Lục Hắc nhe răng trợn mắt trừng mình muốn cháy cả lông, Tần Thanh không cảm thấy buồn cười, còn cùng nó trừng mắt một phen, đột nhiên quay mặt đi, khinh thường nói: “Ta cũng không làm gì Lục Cận cả, không hút dương khí hắn, cũng không hút tinh nguyên. Bất quá là ngươi tình ta nguyện hoan ái một hồi, ngươi liền hận ta như thế?”



Lục Hắc tức tối sủa mấy tiếng, nói thật dễ nghe! Lục Cận đi rồi liền ngồi ở đấy cười đến là tà ác, còn dám nói không làm gì Lục Cận?



Tần Thanh liếc xéo nó, lười biếng nằm xuống, một lúc lâu sau, lặng lẽ thở dài.



Lục Cận ở lại chỗ Án Chỉ Hoài, giúp hắn thu dọn lại động phủ rối tinh rối mù, ngồi trên ghế đá bắt đầu ngây ngẩn.



Án Chỉ Hoài trị thương cho A Man, dỗ con hầu tinh thôi khóc lóc, lại nhìn tiểu long quân chiếm lấy giường hắn lăn ra ngủ say sưa, khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Lục Cận.



Đưa tay rót chén trà cho hắn, Án Chỉ Hoài mở lời nói: “Ngươi và Tần Thanh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có thật không phải y dụ dỗ ngươi trước?”



Lục Cận ôm chén trà trong tay, trầm mặc hồi lâu, mới chậm chạp lắc đầu: “Là ta rượu say làm bậy, nhầm tưởng y là tình nhân khi còn tại nhân thế. Y vốn là hồ tinh, đâu biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, nước đẩy thuyền trôi liền cùng ta làm ra chuyện đó. Ai, sai không phải tại y, ta có thể nào toàn bộ đều đổ lên người y”




Án Chỉ Hoài muốn nói lại thôi, thầm nghĩ Lục Cận nếu đã nói như vậy, chắc là quả thực thế. Chỉ có điều hắn kết giao với Lục Cận đã hơn trăm năm, biết rõ Lục Cận luôn thận trọng tự hạn chế, sao có thể say rượu rồi thất thố tới vậy?



Sau một hồi cân nhắc ngôn từ, Án Chỉ Hoài ôn hòa nói: “Nếu ngươi chỉ là nhất thời vô tâm, quay đầu vẫn còn kịp. Đoạn tuyệt dây dưa với Tần Thanh, từ nay về sau chuyên tâm tu hành, cũng không trở ngại gì”



Lục Cận không giống với thần tiên thượng giới, từ phàm nhân vào thẳng địa phủ, sau đó thành thần. Tục cốt chưa thoát, thất tình lục dục vẫn còn, chẳng may vướng vào chuyện trăng gió, chỉ cần không hãm trong bùn quá sâu, không tái phạm, cũng không đến nỗi phạm phải sai lầm quá lớn. Chỉ có điều không biết Lục Cận bây giờ trong lòng nghĩ gì, nhìn hắn bộ dạng thế này, tựa hồ là không bỏ được Tần Thanh.



“Ta với y làm bạn đã một thời gian dài như thế, tuy rằng trước đây chưa từng động ý niệm, nhưng dù sao cũng là có cảm tình”. Lục Cận thở dài sườn sượt, “Bây giờ bảo ta đuổi y đi, thực sự là… không đành lòng”



Dừng một chút, cúi đầu nói: “Huống chi y nói… nói thích ta, không muốn rời bỏ ta, muốn cùng ta bầu bạn một đời. Ta, ta bây giờ cũng không biết trong lòng mình đến tột cùng là thứ tình cảm gì nữa, không biết có nên đồng ý với y hay không”




Từ ngày làm thần thổ địa hơn trăm năm nay, tịch mịch thanh nhàn, sau này may mắn có Tần Thanh làm bạn mới cảm nhận được những tháng ngày vui vẻ. Bất tri bất giác, tất thảy tâm tư hắn đều đã đặt trên người Tần Thanh mất rồi, chỉ sợ y phải chịu một chút xíu ủy khuất. Khi Tần Thanh giận dỗi bỏ đi, cho dù trên mặt không biểu lộ bất cứ điều gì, nhưng trên thực tế lại lo lắng tới đứng ngồi không yên. Mà sau khi tìm được Tần Thanh, liền không cách nào che giấu được tâm tình vui mừng, dỗ dành y bằng lòng để hắn ôm về động phủ, chẳng lẽ… thực sự là thích y?



Nhớ lại năm đó với Uyển Ngọc cô nương, cũng chưa từng thương nhớ da diết, muộn phiền bất an đến như vậy.



Án Chỉ Hoài nghe được những lời này của hắn, liền hiểu tâm tư hắn vô cùng rối loạn. Muốn tiếp tục khuyên nhủ, trong đầu bất chợt hiện lên một thân ảnh, cũng là hắn năm đấy nhất thời đa sự, nhặt dưỡng bên người. Sau khi nuôi lớn, liền nhiễu loạn tâm trí hắn, toàn tâm toàn ý chấp nhất với hắn, nửa là dây dưa nửa là cưỡng ép, cùng hắn ước hẹn một đời bên nhau.




Năm đó biệt ly, khoát tay cười nói, hẹn ngày sau gặp lại. Ai hay trải mấy trăm năm, lại gặp nhau ở hỉ yến của y. Thề ước năm xưa đã chỉ còn là một lời bông đùa, mà hắn cũng chỉ biết mỉm cười uống cạn chén rượu đầy, từ nay về sau quên đi dung nhan cố nhân.



Nhìn thấy Lục Cận ngày hôm nay, giống như hắn năm đó, đoạn không được, mà níu không an. Hắn biết rõ loại tư vị đó, mấy lời sáo rỗng quả thực không sao nói ra được.



Nếu có thể đơn giản vung tay chặt đứt, xem như chưa từng quen biết, chưa từng bên nhau, trên đời này cõi hồng trần phù du sao lại có lắm hai chữ ái tình không thể chia cắt đến vậy. Người cũng thế, yêu cũng vậy, tiên cũng không khác, sợ nhất là tâm loạn.



Hơn nghìn năm tu hành, còn giãy giụa không thoát. Lục Cận bất quá là một tiểu thần làm thổ địa hơn trăm năm, đoạn thế nào, buông thế nào?



Chỉ có điều muốn hắn khuyên Lục Cận thuận theo tâm ý Tần Thanh, cùng y trường tương tư thủ, hắn cũng không làm được. Dù sao tiên yêu con đường cách biệt, khó tránh ngày sau gặp họa, mà Tần Thanh lại là hồ tinh, cũng chỉ sợ gây họa tổn thương nhân tâm, tạo ra không biết bao nhiêu mối nghiệt duyên. Hồ tộc trời sinh phong lưu phóng đãng, ngày trước khác ngày hôm nay khác, bây giờ đối với Lục Cận là chân tình thâm luyến, ai hay ngày sau lại đổi thay thế nào.



Nếu như hồ tinh này là tình kiếp của Lục Cận, hắn lo lắng không biết Lục Cận có trải qua được không.



Khuyên không được, mà không khuyên cũng không được, Án Chỉ Hoài cũng chỉ có thể thở dài, yên lặng quan sát xoay vần.