Lục Cận làm thổ địa trông coi Tề huyện, đã trên trăm năm.
Khi còn tại thế hắn là một gã bộ khoái ở Tề huyện, có thể coi là một tay hảo kiếm, ghét ác như cừu nhân, đã từng phá vài hung án. Chẳng còn bao lâu là có thể thăng chức bộ đầu, nhưng trong một lần trên đường truy bắt giang dương đại đạo quy án, bị đồng bọn của đại đạo kia chặn lại cứu người, nhất thời thất thủ, chịu một đao xuyên tâm cốt, đợi đến khi có người phát hiện ra, đã sớm tuyệt khí.
Lục Cận từ nhỏ đã không còn phụ mẫu, nghèo khổ bần hàn. Sau khi làm công sai, gom góp một khoản tiền đủ để cưới một người vợ, lại cứ thế không minh bạch mà thành u hồn, phiêu du vào địa phủ. Diêm Vương thương cảm hắn một đời chính trực không tư lợi, vừa hay thổ thần Tề huyện mãn chức đã thăng lên làm thành hoàng, liền để hắn đảm nhiệm chức vụ thổ địa kia. Lục Cận mơ mơ hồ hồ từ quỷ thành tiên, cũng rất cảm kích, liền đi nhậm chức. Phía sau núi nơi đặt miếu thổ địa, lưng chừng có một sơn động tồi tàn, hắn sửa sang lại thành động phủ rồi dọn vào ở.
Chỉ có điều tòa miếu thổ địa của hắn, thực sự là hương hỏa không vượng.
Tề huyện nho nhỏ, tai họa lớn nhất là hạn hán, thường ngày người dân trong vùng đều chỉ bái lạy Long Vương gia, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hòa, có mấy người nhớ tới tòa miếu thổ địa đổ nát của hắn. Lục Cận nhàn rỗi tới mốc meo, đôi khi hóa thành hình dáng thường nhân tới nhân gian dạo chơi, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy trước mắt là miếu Long Vương được tu sửa hoa lệ mà trang nghiêm, mọi người dựng gánh hát ca ngợi chúc tụng rất náo nhiệt, mà phía trước miếu thờ của mình chỉ có vài ba cây táo khô quắt, không tránh khỏi trong lòng chua xót.
Khi còn sống hắn vì an ổn của bách tính Tề huyện không tiếc sinh mạng, sau khi chết vẫn như cũ thủ hộ nơi này, nhưng lại quạnh quẽ như thế.
Xem vài lần, sau cũng không đi xem nữa, đỡ phải ấm ức. Cũng may Lục Cận còn có một nơi thường xuyên để đến, đó là chỗ ở của sơn thần trên đỉnh núi tọa lạc tòa miếu thổ địa của hắn.
Núi này tên gọi Tê Long sơn [1], tương truyền núi này từng có một con thần long thăng thiên, bởi vậy mới có tên này. Sơn thần tên là Án Chỉ Hoài, Lục Cận có khi nhàn rỗi tán gẫu với hắn về lời đồn đãi này, hỏi có đúng thế không. Án Chỉ Hoài ngáp dài đáp trả: “Có thể là có đi, không biết, chưa gặp bao giờ”.
……
Khi Án Chỉ Hoài tới, động phủ của hắn còn có vài phần náo nhiệt. Không đến, liền một mảnh quạnh quẽ. Án Chỉ Hoài lại không thể thường xuyên qua — Sơn thần này thế nhưng có rất nhiều tiên hữu, Tam Xuyên Ngũ Nhạc [2], hắn cưỡi gió đi khắp nơi, tùy tiện đáp xuống đỉnh núi nào cũng có thể ở lại chơi vài ngày. Nói là ngay cả cô đảo ở hải ngoại hắn cũng có tiên hữu! Lục Cận rất ước ao, nhưng tự biết bản thân nói năng vụng về, không giống Án Chỉ Hoài sở trường kết giao bằng hữu. Cá tính lại thận trọng, không dám rời Tề huyện nửa bước, chỉ sợ mắc phải tội danh bỏ bê nhiệm vụ — Ai, thế nhân đều nói thần tiên hảo, thực sự thành thần tiên rồi, đến tột cùng có cái gì thích thú chứ.
Xuân đi đông đến, cả ngày ru rú trong động phủ đổ nát quạnh quẽ này, Lục Cận cuối cùng không chịu nổi tịch mịch, nhặt một con hồ ly mang về động nuôi dưỡng.