Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 7





Edit | Beta: Manh & MDL

Sau khi rời khỏi quán bida, Chu Yên ghé qua bệnh viện. Cô đến để xem kết quả kiểm tra của Chu Tư Nguyên.


Đứng trước cửa phòng khám, Chu Yên hít sâu một hơi, dù chỉ nhẹ thôi, nhưng cũng đủ để thấy rằng cô đang căng thẳng vô cùng.

Cô vào phòng đúng lúc bác sĩ đang cầm bệnh án của Chu Tư Nguyên, bác sĩ thấy cô thì cười, làm vơi đi nỗi lo đau đáu: “Tình hình rất khả quan, các biến chứng đã được kiểm soát cả rồi.”

Chu Yên thở phào nửa hơi.

Ngày mới chào đời, Chu Tư Nguyên bị lây bệnh lậu từ mẹ. Ban đầu Thẩm Ngọc Điệp không biết nên để lỡ việc điều trị, dẫn đến hàng loạt biến chứng khác nhau.

Từ khi nhận trách nhiệm chăm sóc Chu Tư Nguyên, tuần nào Chu Yên cũng đưa em trai đi khám, đều đặn suốt bốn năm. Nay bệnh lậu đã nằm trong tầm khống chế, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm phần nào.

Song cô vẫn trăn trở: “Thế còn bệnh nghiện ma túy thì sao ạ?”

Vừa hỏi dứt câu, nét bình thản trên gương mặt bác sĩ liền biến mất, ông chau mày: “Chẳng giấu gì cháu, với tình trạng của Tư Nguyên, có thể sống đến bây giờ đã là kì tích. Bác có thể tưởng tượng cháu đã hy sinh vì thằng bé nhiều cỡ nào…”

Kiểu nói gieo hy vọng rồi lại dập tắt ấy cực kì khó chịu, Chu Yên không sao chấp nhận nổi: “Ý bác là sao ạ?”

Bác sĩ đặt bệnh án xuống, hai tay chồng lên bàn làm việc: “Tháng trước bác vừa tiếp nhận một ca sơ sinh cũng mắc hội chứng cai[1]. Bé ấy khỏe hơn Tư Nguyên nhà mình, chủ yếu là nhờ được phát hiện và điều trị sớm nên khi lớn bé không hấp thu ma túy nữa, khả năng bảo vệ được sự phát triển của não bộ là rất cao.”

[1] Neonatal Abstinence Syndrome, hay NAS, là hội chứng trẻ nghiện ngay từ khi còn trong bụng mẹ cho tới lúc được sinh ra, hậu quả từ việc người mẹ sử dụng chất gây nghiện và thuốc giảm đau quá liều trong quá trình mang thai.

“Còn từ lúc chào đời, Tư Nguyên vẫn luôn tiếp xúc với ma túy, ma túy đã phá hủy dây thần kinh sọ não của bé. Như bác đã nói, trong tình huống ấy mà bé chỉ bị chậm phát triển trí tuệ chứ không gặp nguy hiểm đến tính mạng đã là rất hiếm hoi.”

Đó không phải điều Chu Yên muốn nghe, cô chỉ muốn biết: “Liệu có trị dứt điểm được không bác sĩ? Tiền không phải là vấn đề.”

Bác sĩ cũng đành bó tay: “Tôi chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức.”

Chu Yên nghiến chặt hai hàm.

***

Buổi tối, Chu Tư Nguyên vẫn không đến lớp phụ đạo.

Chu Yên kiên nhẫn hỏi cậu: “Các bạn lại nói gì em hả?”

Chu Tư Nguyên mím môi không đáp.

Chu Yên kéo cánh tay khẳng khiu, gầy xác xơ của cậu.

Vì Chu Tư Nguyên nghiện ma túy bẩm sinh nên từ nhỏ vốn đã ốm yếu, đã học lớp năm mà chỉ cao ngang học sinh lớp một. Cậu có cái đầu to hơn bạn cùng trang lứa, nhưng cấu tạo bên trong thì không hoàn chỉnh bằng.

Tuy vậy, Chu Yên chưa bao giờ làm cậu cảm thấy mình khác thường ở điểm nào, thế nên cậu luôn thấy khó hiểu mỗi khi có người cười nhạo mình.

Chu Yên hỏi lại một lần, bấy giờ cậu mới chậm chạp đáp: “Các bạn bảo em bẩn, bảo chị cũng bẩn.”

Chu Yên khép mắt trong giây lát, đoạn nói: “Không sao, chị sẽ đổi một lớp khác cho em.”

Chu Tư Nguyên lắc đầu: “Em không muốn học phụ đạo nữa, có gì không hiểu em viết lại cách làm mấy hồi là được.”

Cơn giận bùng lên trong Chu Yên. Cô biết Chu Tư Nguyên tủi thân lắm, nhưng cậu không thể nói không đi học. Hoàn cảnh khiến cô không thể cho cậu một môi trường giáo dục tốt, chỉ đành nhờ cậy vào trường lớp, thầy cô danh tiếng, vậy mà cậu còn không chịu học…

Cô kéo Chu Tư Nguyên lại, với lấy cái móc treo quần áo ngoài ban công, làm bộ định đánh cậu.
Chu Tư Nguyên không né, mà cũng chẳng xin tha.

Chu Yên thất vọng cực kì, cô phát liên tiếp vào mông cậu, làm cậu run lên bần bật.

Chu Yên thế mới thấy lạ, bởi sức cô nào mạnh đến vậy, cô bèn xốc áo Chu Tư Nguyên lên, đập vào mắt là một tấm lưng đầy vết thâm tím. Trực giác mách bảo cô kéo cao cả ống quần của cậu, quả nhiên ở đây cũng chịu chung số phận, cô nhìn những mảng bầm đen trên đùi em trai mà tê rần cả da đầu.

Cô lớn tiếng hỏi: “Đứa nào làm đây!”

Bấy giờ Chu Tư Nguyên mới nhào vào lòng cô nức nở: “Chị ơi, em không muốn đi học nữa đâu…”

Trái tim Chu Yên tan nát.

.

Hôm sau trời trong nắng đẹp, Chu Yên bóc món quà vốn dành cho sinh nhật của Chu Tư Nguyên ra: “Thay đồ mới vào nhé, chị chờ em ở ngoài.”

Bé ngoan Chu Tư Nguyên vâng theo lời chị. Mặc quần áo xong, cậu rời phòng, Chu Yên chỉnh lại phần cổ cho cậu rồi hai chị em cùng nhau ra ngoài.

Xe chầm chậm lăn bánh dọc theo đường học khu, cuối cùng dừng trước một cửa hàng ăn sáng. Chu Yên mua cho Chu Tư Nguyên một xửng bánh bao và một cốc sữa đậu nành, ngồi nhìn cậu ăn đến miếng cuối.

Chu Tư Nguyên ngó trường học cách đó không xa: “Chị không cần đưa em đâu, em tự đi được.”

Chu Yên lẳng lặng đeo cặp sách giúp cậu rồi cùng cậu đến trường, không dừng ở cổng mà đi một mạch tới phòng học.
Lúc này học sinh đang lục tục vào lớp, Chu Yên dẫn Chu Tư Nguyên đến đứng im lìm ở cửa, mặt cô lạnh tanh như thần gác cổng, nom vô cùng đáng sợ.
Đến khi tiếng chuông báo chuẩn bị vào tiết reo vang, cả lớp đã có mặt đông đủ, Chu Yên ngồi xổm xuống, bảo: “Tư Nguyên, chỉ cho chị những bạn đã bắt nạt em đi.”

Chu Tư Nguyên sửng sốt, im lặng suốt hồi lâu.

Chu Yên hỏi lại lần nữa: “Nói chị nghe, là bạn nào?”

Chu Tư Nguyên bỗng hoàn hồn, cơ thể gầy yếu như được tiếp thêm sức mạnh, để đôi tay cậu đủ sức tự khoác giáp lên mình, cậu chỉ vào hai nam sinh ngồi ở hàng cuối và một nữ sinh đang tựa vào tường bên trái.

Chu Yên trông theo ngón tay cậu, hai mắt khóa chặt mục tiêu. Cô quay đầu, nói câu sau chót: “Tư Nguyên, nhớ kỹ cho chị, chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng cũng không được để bản thân bị đè đầu cưỡi cổ.”

Chu Tư Nguyên còn chưa kịp gật đầu thì Chu Yên đã bước về cuối lớp, túm cổ áo thằng bé gần nhất trong ba đứa bắt nạt, vung tay tát thẳng vào mặt nó.
Thằng bé sửng sốt, òa khóc toáng lên.

Cả lớp kinh hãi, la hét inh ỏi, cơ hồ làm náo loạn cả tầng lầu.

Chu Yên không dừng tay, cho thằng bé kia thêm một cú vả. Hai đứa còn lại tháo chạy hòng thoát thân, song tất cả đều bị cô kéo giật về, nhằm mông nhằm mặt nọc ra đánh.

Lời chị ta chẳng hề làm Chu Yên nao núng, nhưng lại khiến tay trưởng khoa và chủ nhiệm lớp kinh hồn táng đảm.

Giáo viên chủ nhiệm và thầy trưởng khoa có mặt cùng một lúc, chỉ nhìn cái kết của cuộc trả đũa thôi cũng đủ để làm họ tá hỏa. Trong ngần ấy năm tham gia công tác giáo dục, đây là lần đầu tiên họ gặp cảnh phụ huynh đến trường đánh học sinh.

Chu Tư Nguyên mím môi không đáp. Chu Yên kéo cánh tay khẳng khiu, gầy xác xơ của cậu.

Thầy trưởng khoa không xử lý được, cũng sợ phụ huynh đẩy cho trường giải quyết, thế là báo ngay cho cảnh sát để dễ bề kiểm soát tình hình.

Chu Yên chơi được cũng chịu được, sau khi đã làm xong chuyện nên làm, cô nhìn Chu Tư Nguyên ngồi vào chỗ rồi cùng giáo viên chủ nhiệm và trưởng khoa tới văn phòng, đợi các phụ huynh và cảnh sát đến.

Chẳng bao lâu sau, phụ huynh của một trong ba em xuất hiện, người chưa thấy bóng mà tiếng mắng đã văng vẳng, vừa xộc vào phòng đã toan đánh Chu Yên.Nhờ vào chiều cao vượt trội, Chu Yên bắt lấy tay người phụ nữ, đẩy chị ta va trúng bức tường đằng sau.
Chị ta lập tức im bặt, quay ngoắt sang hỏi cô chủ nhiệm: “Đã xảy ra chuyện gì? Tôi vừa gặp con tôi bên phòng y tế, tại sao cháu lại bị đánh nặng như thế? Chỗ này có còn là trường học không vậy? Trường gì mà lại để chuyện thế này xảy ra?”

Cô chủ nhiệm rót cho chị ta một cốc nước: “Mong chị bình tĩnh, trường em nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

Trưởng khoa đánh mắt ra hiệu với cô ta, cô ta hiểu ý, đổ ngay tội nợ lên đầu Chu Yên: “Chị Chu Yên sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nhưng trước hết chúng ta vẫn nên tìm hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc đã ạ.”

Chị phụ huynh chẳng vì thế mà nguôi ngoai, ném cho Chu Yên một cái nhìn tóe lửa: “Vậy mấy cô nói lý do đi!”

Cô chủ nhiệm quay đầu hỏi Chu Yên: “Chị Chu, có chuyện gì mà chị lại đến trường làm um lên thế ạ?”

Chu Yên vốn có rất nhiều điều muốn hỏi nhà trường, ví như vì sao lại nảy sinh vấn nạn bạo lực học đường, vì sao Chu Tư Nguyên rõ ràng học giỏi và ngoan ngoãn là thế mà luôn bị xếp ở hàng cuối lớp.

Có điều hiện tại cô chẳng thiết hỏi điều gì nữa. Từ khoảnh khắc người phụ nữ ăn bận quý phái trước mắt bước vào phòng, từ tràng nịnh nọt lấp liếm nghe sượng trân của các giáo viên trong trường, cô đã hiểu ra tất cả.

Cô nói giọng trần thuật: “Em trai tôi bị đánh, cả người toàn vết thương, tôi không thấy nhà trường có ý giải quyết nên đến tự giải quyết.”

Chị phụ huynh cảm thấy chối tai, vỗ bàn rầm rập: “Ý cô là sao? Nếu con tôi làm gì bé nhà cô thật, chẳng lẽ nhà trường lại không phát hiện ra chắc? Cô tưởng đây là trường tiểu học ở thôn cô à? Đây là trung học thí điểm[2] nhé!”

[2] Chỉ trường được nhà nước xây dựng để thí điểm các phương pháp giáo dục mới, nếu kết quả khả quan thì sẽ được áp dụng rộng rãi.


Dứt câu, có lẽ cảm thấy như vậy vẫn quá nhẹ nhàng, chị ta còn đế thêm: “Nói cho cô biết, chồng tôi đang trên đường tới đây rồi đấy, anh ấy không dễ tính như tôi đâu!”

Lời chị ta chẳng hề làm Chu Yên nao núng, nhưng lại khiến tay trưởng khoa và chủ nhiệm lớp kinh hồn táng đảm.

Trưởng khoa vội vã tiếp lời: “Nhà trường sẽ không dung túng cho hành vi bạo lực học đường, chuyện này hẳn có hiểu lầm nào đó.”

Cô chủ nhiệm phụ họa: “Đúng vậy, chi bằng trước tiên chị Chu cho chúng tôi biết từ đâu mà chị phát hiện Chu Tư Nguyên bị đánh ở trường được không?”

Chu Yên đưa ảnh tối qua cô chụp những vết thương trên người Chu Tư Nguyên cho họ xem: “Mấy người nghĩ tôi bỏ một ngày chạy tới trường vì ăn no rửng mỡ chắc? Học sinh có bị đánh hay không còn phải hỏi phụ huynh phát hiện lúc nào? Nực cười.”

Cô chủ nhiệm nhìn album ảnh chụp, đánh mắt sang phía lãnh đạo nhằm trao đổi biện pháp xử lý.
Chị phụ huynh kia chỉ nhìn sơ qua rồi lại bắt đầu cất lời ngoa ngoắt: “Cô lấy gì mà khẳng định là do con tôi đánh? Bằng chứng đâu? Cô xem camera rồi hay có ai đứng ra làm chứng? Nếu không thì cô dựa vào đâu mà đánh con tôi?”

Chu Yên không nhiều lời, ra ngoài kéo một đứa bắt nạt vào, hỏi nó: “Em có từng đánh Chu Tư Nguyên không?”

Mặt mũi thằng bé sưng tấy, nước mắt rưng rưng, lập cập không dám nói dối: “Có ạ…”

Chị kia bật dậy: “Cô làm vậy khác nào bức cung? Cô đánh con tôi dã man như thế thì nó còn dám nói thật chắc?”

Chu Yên lờ tịt chị ta, tiếp tục gặng hỏi: “Em đánh lúc nào, đánh ở đâu, đã đánh bao nhiêu lần rồi? Có giật tiền của bạn ấy không, có bắt bạn ấy phải liếm giày không, có ép bạn ấy ăn phân không…”

Nói đến đây, tay cô không khỏi run rẩy. Hôm qua nghe Chu Tư Nguyên kể lại, cô phải kiềm chế lắm mới không lao đến nhà bọn họ ngay trong đêm.

Thằng bé kia khóc càng tợn, khai hết tất cả: “Em đánh bạn ấy vào trưa hôm… hôm qua, ở… ở nhà vệ sinh, Dương Thiên Lượng lấy tiền bạn ấy chứ em không có lấy, còn trò ăn phân là do Phương Mẫn bày ra, em chỉ đánh bạn ấy mấy cái thôi, thật sự chỉ đánh mấy cái thôi.”

Chu Yên hỏi dồn, giọng to hẳn lên: “Trước kia có từng đánh bạn ấy không? Đã đánh bao nhiêu lâu rồi!?”

Thằng bé giật bắn người, lắp bắp: “Có… Có đánh… Một… Một năm rồi…”

Chu Yên suýt bật ra tiếng nghẹn ngào: “Vì sao em lại đánh bạn ấy?”

Chưa bao giờ thấy ánh mắt nào như vậy, đứa trẻ kia hãi hùng lùi về sau: “Vì thầy cô… thầy cô và các bạn đều không thích bạn ấy.”

Cô chủ nhiệm lập tức phủ nhận: “Em nói gì vậy! Học sinh nào cũng được tôi đối xử bình đẳng hết!”

Bà mẹ cũng nổi giận đùng đùng, bước lại tát cho thằng bé hai phát: “Mày huyên thuyên cái gì đấy? Mày không làm thì nhận vơ làm gì!”

Chu Yên liếc tay trưởng khoa: “Thầy nghe thấy rồi đấy, tôi còn chưa nói ai làm việc gì đâu, nếu mấy em ấy không có những hành vi đó thì sao có thể đáp rành rọt thế được?”

Trưởng khoa rơi vào thế khó xử, hiển nhiên những gì Chu Yên nói đều đúng, nhưng ông ta không thể để phụ huynh đánh học sinh, ông ta có đồng tình thì hiệu trưởng cũng sẽ không đồng ý.

Thấy cấp trên đắn đo, cô chủ nhiệm lên tiếng hòa giải: “Dù đó có là sự thật đi chăng nữa, chị xông vào trường gây rối như thế, không chỉ làm thầy cô và bạn bè có ấn tượng xấu với em Chu, mà còn tạo thành nỗi ám ảnh cho những em khác. Con trẻ sức yếu, có xô xát cũng không để lại hậu quả nghiêm trọng, nhưng nếu chị vào cuộc thì rất không thỏa đáng, cũng không có quy định nào như vậy cả.”

Trưởng khoa lấy lại bình tĩnh, tiếp lời: “Đúng vậy, các em còn nhỏ, không thể tránh khỏi va chạm, nhưng sức con nít thì thương nặng được đến đâu. Chính chúng ta hồi bé cũng thi thoảng lăn xả đánh nhau mà? Vẫn sống đến từng này tuổi đấy thôi?”

Ánh mắt Chu Yên lạnh căm: “Các người đang nói tiếng người đấy à? Xin lỗi nhé, tôi nghe không hiểu.”

Cô chủ nhiệm lặp lại một lần nữa, nhưng chưa đợi cô ta nói xong, Chu Yên đã bước đến tát cô ta một cú nổ đom đóm.

Tất cả mọi người ngây đơ như phỗng, bọn họ còn không kịp thấy Chu Yên bước qua đó thế nào.

Sau phút bàng hoàng, cô chủ nhiệm la ó: “Sao chị lại đánh tôi!?”

Chu Yên đáp: “Phụ nữ xô xát mà thôi, sức yếu không nên chuyện gì nghiêm trọng được, tôi đánh cô thì đã làm sao?”
Cô chủ nhiệm nghe vậy chẳng biết phải phản bác lời của chính mình thế nào, ôm một bụng ấm ức.

Tay trưởng khoa bất giác mím môi, toan lấp liếm màn phụ họa vừa rồi. Có điều ông ta đã nghĩ thừa, Chu Yên không đến đây để lên lớp bọn họ, giết gà dọa khỉ là đủ: “Chỉ vì Tư Nguyên khác với những em học sinh khác mà năm nào các người cũng xếp em tôi ngồi gần cửa sau, tỏ thái độ ra mặt với em tôi, khiến bạn cùng lớp cảm thấy em tôi đáng bị ghét, đáng bị bắt nạt. Lúc này mà cô còn nói chuyện ấn tượng với tôi à? Cái mặt mốc của cô cũng dày quá nhỉ!”

“Bạo lực học đường vốn nên là chuyện trường các người phải tránh, thế mà lại để phụ huynh học sinh phải đích thân đến để bảo vệ con em mình. Các người đã không thấy xấu hổ thì chớ, lại còn trơ trẽn trách tôi gây ảnh hưởng tới các người? Tôi chỉ muốn biết, các người mấp mô mồm một cái là định đoạt phải trái trắng đen có đúng không? Vậy các người còn xây trường học làm gì, xây mẹ Viện pháp luật luôn đi!”

“Tôi đến đây cũng để nói cho các người biết, các người muốn bợ đỡ ai, muốn liếm chân ai thì tùy, tôi chỉ cần Tư Nguyên có một môi trường học tập lành mạnh. Yêu cầu này chẳng quá đáng gì, nếu các người không làm được thì lần tới tôi sẽ không để yên đâu. Dù sao tôi cũng chỉ có mỗi cái mạng này, cùng lắm thì tôi bỏ!”

Cả văn phòng lặng ngắt như tờ, chẳng ai dám hó hé một câu.

Thực tế thì mấy năm trở lại đây, tuýp người dám liều mạng gần như đã biến mất. Xã hội càng phát triển, cách để con người giấu đi những điều dơ bẩn cũng càng nhiều, để rồi quên mất rằng, bi kịch chưa bao giờ dừng bước, mọi người chỉ không dám nhắc tới nó mà thôi.

Thế nên khi kiểu người ấy lại một lần nữa lộ diện, bọn họ mới khiếp đảm và hãi hùng như thế.

Không biết từ lúc nào, bóng Chu Tư Nguyên đã xuất hiện ở cửa, cậu gọi khẽ: “Chị ơi.”

Chu Yên ngoái đầu, tay siết thành nắm đấm khi trông thấy dáng hình gầy guộc kia. Cô lại gần cậu, ngồi xổm hỏi: “Sao vậy?”

Chu Tư Nguyên kéo áo cô: “Chị, chị về đi.”

Chu Yên xoa đầu cậu: “Lát rồi chị về.”

Cậu lắc đầu nguầy nguậy, nằn nì đòi cô phải về ngay.

Chu Yên thấy khó hiểu: “Sao em lại muốn chị về luôn bây giờ?”

Chu Tư Nguyên cúi đầu, lí nhí: “Thầy cô và các bạn sẽ thấy chị ghê gớm, sẽ không thèm để ý tới em nữa.”

Chu Yên ngẩn người trong thoáng chốc, đoạn đưa tay xoa gáy cậu: “Dù chị có ghê gớm cỡ nào, người thích em vẫn sẽ luôn thích em, còn ai đã không thích em, họ sẽ không thay đổi chỉ vì em có một cô chị dịu dàng.”

“Tư Nguyên, em phải sống vì chính mình. Nếu người ta bỏ mặc em, thì em hãy cứ một mình ngạo nghễ tỏa sáng. Vài chục năm thôi, đừng bận tâm đến ai cả.”