Edit: Làm việc tới bảy giờ tối mỗi ngày
Gần đây thời tiết thay đổi rất thất thường, khi thì nắng chói chang, khi thình lình đổ tuyết. Tuyết phủ kín cây hòe ngoài đồn, sáng lấp lóa dưới ánh nắng.
Trịnh Trí vừa vào văn phòng vừa ăn bánh kếp mặn, tiện thể ném cho Vi Lễ An một cái: “Mới đó mà đã hết năm rồi!”
Hóa ra bốn mươi triệu ấy là số tiền Tiết Bằng cho Triệu Vưu Kim để giúp bà ta vượt qua khốn khó, gã chuyển cho hắn vì muốn nhờ Dược phẩm Đông Thăng sản xuất một lô thuốc để gửi sang nước ngoài.
Vi Lễ An thức trắng đêm, đến hơn bốn giờ sáng mới ngủ, vừa tỉnh nên mắt hãy còn sưng. Anh vào phòng vệ sinh súc miệng, dùng ngón tay chà răng, nhai một viên đánh răng rồi súc miệng lần nữa, đoạn lấy khăn lau mặt, bảo: “Có vụ cũ tìm được manh mối mới, chiều nay cậu đi với tôi nhé.”
Tư Văn véo nhẹ tai cô, cố mượn cái đau nhoi nhói để cô tạm thôi lo lắng, nhưng chẳng ích gì. Hắn không đang tâm, bèn ôm cô vào lòng: “Em còn ở đây thì anh phải về chứ.”
Chu Yên hôn hắn một cái rồi ngắm thử, tuy đã tươi tắn hơn nhưng cũng làm bật lên nước da gần như trong suốt của hắn. Cô quẹt môi, bôi son từ giữa hàng mày, xuống mũi, cuối cùng dừng giữa môi hắn.
Trịnh Trí nuốt miếng bánh: “Không, thứ ba tôi được nghỉ, tôi tạt qua đưa bữa sáng cho cậu thôi chứ không phải để tăng ca. Cậu bóc lột tôi mãi chưa đủ hả?”
Trước khi tham dự cuộc họp thường niên của Dược phẩm Đông Thăng, Chu Yên mất cả buổi cho việc trang điểm và tạo kiểu tóc đắt tiền nhất. Sau cùng, cô khoác lên mình bộ váy mới có giá cao ngang ngửa một căn hộ, tuy rằng điều đó chẳng làm cô băn khoăn hay vui sướng.
Vi Lễ An cầm bánh, tiện thể mở máy tính lên: “Thế cậu còn việc gì khác à?”
Tiết Bằng bị sặc, ho rũ rượi đến đỏ mặt tía tai, chực nổi cơn tam bành.
Khu công nghiệp dược phẩm.
“Có chứ, chiều nay tôi sẽ tham dự cuộc họp thường niên của khu công nghiệp dược phẩm.”
Gì thế này? Vì sao Tư Văn lại xuất hiện ở đây? Chúng hành động bí mật như thế mà vẫn bị hắn phát hiện ư?
Mà hắn, chỉ vì nhận được bốn mươi triệu không rõ nguồn gốc từ Tiết Bằng, vừa hay biết Tiết Bằng có hẹn với bạn tại khách sạn này nên mới ghé qua, bất ngờ gặp Triệu Vưu Kim.
Thôi được. Ai bảo hắn là Tư Văn chứ.
Vi Lễ An nhíu mày: “Dược phẩm Đông Thăng?”
Triệu Vưu Kim chưa nghe hết đã nghẹn ngào chỉ vào hắn: “H… H… Hóa ra anh cố ý! Anh cố ý làm um lên với con kia để… để chúng tôi lơ là cảnh giác!”
“Ờ.”
Hồ Lai vùng vẫy, hất ấm trà xuống đất: “Thả tao ra! Tao không biết mày đang nói gì hết!”
Chẳng có gì là Tư Văn không dám: “Tao đang lo không tìm được mày bởi đến Cục An ninh Quốc gia cũng chẳng lần ra tung tích của mày, không ngờ chỉ mới gặp Triệu Vưu Kim một lần mà mày đã sẵn sàng cho bà ta cơ hội hợp tác.”
Tư Văn điềm nhiên: “Thì đã sao?”
“Cậu đào đâu ra vé vậy?”
Tư Văn vuốt lại tóc cho cô: “Lát nữa anh ra ngoài có việc, em cứ ở đây nhé, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng rời đi.”
Hồ Lai nghe đến tên mình thì giật thót, mắt đảo liên láo cố tìm đường thoát.
“Chẳng phải tối qua tôi tóm được một người gây sự ở quán bar sao? Cô nàng tặng đó.”
#
Trịnh Trí lấy điện thoại mở phần tin tức lên, đưa cho anh: “Tư Văn sắp đưa Chu Yên ra mắt này.”
Thấy Vi Lễ An định mắng mình, Trịnh Trí lập tức phân bua: “Đừng lôi chuyện kỷ luật ra với tôi, quà hữu nghị của người ta đấy, dù sao cô nàng cũng sẽ bị tạm giữ ba ngày, vé để không thế lại phí ra.”
Đây chính là kế hoạch của Tư Văn. Hắn muốn cảnh sát biết rằng Triệu Vưu Kim, vợ của Cục trưởng Cục Phòng chống ma túy Phùng Trọng Lương – đã tham gia buôn lậu ma túy và giết người. Khẩu súng có dấu vân tay của bà ta chính là bằng chứng đanh thép nhất.
Vi Lễ An không biết phải nói gì.
Xong xuôi, cô được chuyên viên trang điểm dẫn sang văn phòng của Tư Văn.
“Không còn thời gian đâu.”
Trịnh Trí lấy điện thoại mở phần tin tức lên, đưa cho anh: “Tư Văn sắp đưa Chu Yên ra mắt này.”
Hồ Lai vừa thấy ảnh chụp thì điên lên, lao đến như muốn giết hắn: “Mày cứ thử động vào vợ con tao xem!”
Vi Lễ An chẳng cần nhìn cũng có thể mường tượng cảnh họ đứng bên nhau.
Tư Văn lật ngửa điện thoại: “Buổi họp sẽ bắt đầu lúc bảy giờ.”
Trịnh Trí chép miệng, nói giọng hài hước: “Hai người này đỉnh thật, người như con cưng của trời, bỏ nghề lính sang làm kinh doanh vẫn phất lên như diều gặp gió. Người thì sống dưới đáy xã hội bẩn thỉu tối tăm mà vẫn có thể từ sẻ hóa phượng.”
Tư Văn nâng gáy cô kéo về phía mình, in lên trán cô một nụ hôn: “Anh sẽ về sớm để ngủ với em.”
Tư Văn ngông nghênh đứng đó, chẳng hề hốt hoảng vì cảnh tượng trước mắt, trong căn phòng này, chỉ có mình hắn còn bình tĩnh như một lẽ hiển nhiên.
***
Vi Lễ An không tiếp lời, bỏ túi trà vào cốc, vờ thản nhiên hỏi: “Cậu có mấy vé?”
Người gác cổng tiến đến mở cửa xe, Tư Văn bước xuống vòng sang bên kia, chìa tay trước mặt Chu Yên. Cô nắm lấy tay hắn, cùng hắn sóng đôi.
Vi Lễ An không tiếp lời, bỏ túi trà vào cốc, vờ thản nhiên hỏi: “Cậu có mấy vé?”
Trịnh Trí cũng diễn kịch theo: “Hai.”
*
Tư Văn đưa súng cho và ta, giọng nhẹ bẫng: “Giết nó.”
“Vụ án cũ cứ giao cho Tam Tử nhỉ, cậu thấy sao?”
“Em phải gặp anh hằng ngày mà chưa tính là trải sự đời à?”
“Chẳng phải tối qua tôi tóm được một người gây sự ở quán bar sao? Cô nàng tặng đó.”
Trịnh Trí lập tức đặt tấm vé lên bàn: “Muốn thì nói luôn đi, quanh co thế làm gì.”
Tư Văn ngoái lại nhìn Hồ Lai: “Cuối cùng cũng gặp nhau.”
Vi Lễ An cầm lên xem, nói: “Gần đây Tư Văn bận quanh quẩn bên Chu Yên, tin hai người làm lành vừa truyền đi thì anh ta rầm rộ tổ chức họp thường niên. Tôi thấy có điềm không lành.”
Trịnh Trí có ý kiến trái ngược: “Có năm nào là anh ta không mở họp rầm rộ đâu?”
Vi Lễ An thức trắng đêm, đến hơn bốn giờ sáng mới ngủ, vừa tỉnh nên mắt hãy còn sưng. Anh vào phòng vệ sinh súc miệng, dùng ngón tay chà răng, nhai một viên đánh răng rồi súc miệng lần nữa, đoạn lấy khăn lau mặt, bảo: “Có vụ cũ tìm được manh mối mới, chiều nay cậu đi với tôi nhé.”
Vi Lễ An cất vé đi, thôi nói chuyện để tránh bị Trịnh Trí quấy rầy lần nữa.
Hồ Lai nghe vậy thì biến sắc. Fanmar là kẻ đứng đầu tại biên cảnh Mỹ – Mexico. Mọi người hay gọi gã là “Ông trùm” chứ không dám nói thẳng tên, bởi vậy nên không mấy ai biết tên húy của gã. Thế mà tên này lại biết! Rốt cuộc hắn là ai? Bao suy nghĩ rối như tơ vò khiến đầu Hồ Lai quay mòng mòng.
***
Tình huống bất ngờ xảy ra làm Hồ Lai bối rối, song linh tính được điều chẳng lành nên y vô thức muốn rời đi. Người của Tư Văn ập đến khống chế Hồ Lai, Triệu Vưu Kim sợ đến bủn rủn chân tay, quỳ rạp xuống đất. Tiết Bằng mặt ngoài trông có vẻ vững vàng nhưng tâm trí thì đã rối như bòng bong, nghĩ mãi không ra đáp án.
Trong khoảng thời gian này, Phùng Trọng Lương liên tục đi đi về về giữa Kỳ Châu và tỉnh lỵ. Chẳng ai biết rõ hành tung của ông ngoài cấp dưới.
Những tưởng Tư Văn sẽ có hành động ngay sau buổi tiệc từ thiện, ai ngờ hắn chẳng những sa vào lưới tình mà còn công khai chuyện tình cảm, khác xa “hắn” trong kí ức của ông.
“Ok!”
Tiếng súng vang lên, Tiết Bằng mất mạng trước ô cửa vỡ nát.
“Cẩn thận người ta chê anh gu kém, yêu đứa làm ở hộp đêm mà không biết tự làm đẹp, chẳng khác nào con oắt chưa trải sự đời đấy.”
Ông đã từng điều tra xem những năm gần đây Tư Văn có hành vi phạm pháp nào hay không, kết quả khiến ông vừa mừng vừa sợ: Tư Văn hoàn toàn trong sạch.
Chu Yên à, em nói xem anh phải yêu em nhiều cỡ nào đây?
Đã vậy thì vì sao hắn lại sang tỉnh lỵ chỉ để dụ ông đến Kỳ Châu?
Giờ đến trang sức hàng hiệu xa xỉ cũng được làm theo phong cách SM ư? Hay đây là ý của Tư Văn? Ăn mặc như thế cũng ra đường được à?
Chu Yên nhấp một ngụm trà: “Thơm thật đấy.”
Thật lạ lùng. Phải chăng Tư Văn đã lún sâu vào tội ác nhưng che giấu tài tình đến độ Cục trưởng Cục Phòng chống ma túy như ông cũng không điều tra ra được?
Chu Yên nhìn hắn: “Anh thấy hôm nay em đẹp không?”
Hồ Lai cái hiểu cái không: “Mày muốn làm gì? Muốn lợi dụng tao thì mơ đi!”
Khi nghe tin Tư Văn sẽ tổ chức một cuộc họp thường niên, cũng là động thái lớn nhất của hắn trong thời gian gần đây, Phùng Trọng Lương quyết định đến để xem hắn định làm gì.
Hy vọng rằng sau chuyến này, mọi thắc mắc của ông sẽ có lời giải đáp.
Trịnh Trí cho là anh nghĩ thừa: “Ở đây đông thế mà, không đến mức đó chứ.”
***
Khu công nghiệp dược phẩm.
Khi nghe tin Tư Văn sẽ tổ chức một cuộc họp thường niên, cũng là động thái lớn nhất của hắn trong thời gian gần đây, Phùng Trọng Lương quyết định đến để xem hắn định làm gì.
Trước khi tham dự cuộc họp thường niên của Dược phẩm Đông Thăng, Chu Yên mất cả buổi cho việc trang điểm và tạo kiểu tóc đắt tiền nhất. Sau cùng, cô khoác lên mình bộ váy mới có giá cao ngang ngửa một căn hộ, tuy rằng điều đó chẳng làm cô băn khoăn hay vui sướng.
Trông thấy Tư Văn, Triệu Vưu Kim biến sắc, không phải hắn đang mở họp thường niên sao?
Xong xuôi, cô được chuyên viên trang điểm dẫn sang văn phòng của Tư Văn.
Tư Văn đang ngồi trên xô-pha uống cà phê, hắn đeo một cặp kính gắn dây bạc, toàn thân diện đồ đen tuyền, mặc áo sơ-mi phanh rộng cổ, không thắt cà vạt mà đeo một chiếc vòng cổ nối dây xích na ná còng tay, tay đi găng đen.
Song ông không định làm thế. Một bên là cộng sự, một bên là bạn đời, dù có quyền được lên tiếng, ông cũng sẽ chọn im lặng.
Giờ đến trang sức hàng hiệu xa xỉ cũng được làm theo phong cách SM ư? Hay đây là ý của Tư Văn? Ăn mặc như thế cũng ra đường được à?
Chuyên viên trang điểm đưa Chu Yên đến nơi rồi ra ngoài. Cô nán lại ở cửa, không vội vào ngay.
Trịnh Trí cũng diễn kịch theo: “Hai.”
Vi Lễ An cầm bánh, tiện thể mở máy tính lên: “Thế cậu còn việc gì khác à?”
Tư Văn lật ngửa điện thoại: “Buổi họp sẽ bắt đầu lúc bảy giờ.”
Trịnh Trí chép miệng, nói giọng hài hước: “Hai người này đỉnh thật, người như con cưng của trời, bỏ nghề lính sang làm kinh doanh vẫn phất lên như diều gặp gió. Người thì sống dưới đáy xã hội bẩn thỉu tối tăm mà vẫn có thể từ sẻ hóa phượng.”
Vi Lễ An đặt ly xuống: “Đừng có lơ là. Quanh sơn trang này hẻo lánh lắm, có xảy ra chuyện bên ngoài cũng không biết đâu.”
Chiếc váy đen ôm sát vòng ba Chu Yên, tôn lên đôi chân mảnh khảnh trắng nõn, ấy vậy mà Tư Văn không nhìn cô lấy một cái. Cô bất mãn: “Hồi xưa đâu thấy anh hào phóng với em như thế bao giờ, đã thương thì thương cho trót, tặng em Dược phẩm Đông Thăng luôn đi.”
Kí xong, hắn đóng bút đặt xuống bàn, nói: “Của em rồi đấy.”
Bấy giờ Tư Văn mới ngẩng đầu nhìn cô, nét mặt hắn không mảy may thay đổi song đã đặt điện thoại xuống. Hắn tựa ra sau, gác tay lên thành ghế.
Chu Yên thong thả bước đến: “Thế nào?”
Thế nhưng chúng chẳng nhắc gì đến thuốc men mà lại bàn chuyện buôn “hàng trắng”. Với tang chứng ở ngay tại hiện trường, Tiết Bằng và Triệu Vưu Kim chắc chắn không thoát khỏi tội buôn bán ma túy.
Tư Văn gọi thư kí vào, yêu cầu lập hợp đồng chuyển nhượng bất động sản và các tài sản lưu động. Chuyển giao vốn chủ sở hữu hơi phiền phức, có cổ đông mới thì phải tổ chức đại hội cổ đông, song hắn vẫn sắp xếp triệu tập cổ đông ngay sau cuộc họp thường niên. Chu Yên chưa kịp hiểu gì thì hợp đồng đã được soạn xong, các luật sư đồng loạt trình hợp đồng trước mặt Tư Văn, hắn chẳng buồn nhìn đã kí vài tờ liên tiếp.
Kí xong, hắn đóng bút đặt xuống bàn, nói: “Của em rồi đấy.”
Vi Lễ An nhìn Chu Yên một cái rồi thôi, dốc cạn ly nước vào bụng.
Vi Lễ An cảm thấy Trịnh Trí đã mất đi sự nhiệt tình vốn có: “Tôi nhớ lúc trước tôi cản cậu làm vụ này thì cậu bực, còn cố đấm ăn xôi lén đi điều tra, giờ làm sao thế? Chán rồi à?”
Chu Yên cầm hợp đồng lên, hỏi hắn: “Thế là xong à?”
“Chọn một ngày rồi anh với em đi công chứng.”
Chuyên viên trang điểm đưa Chu Yên đến nơi rồi ra ngoài. Cô nán lại ở cửa, không vội vào ngay.
Tư Văn đến chỗ khay trà, cầm kẹp gắp chén chần qua nước sôi, sau đó lấy bình siêu tốc thêm nước, để nước đầy đúng mực tự ngắt rồi đi đun. Trong lúc chờ nước sôi, hắn thả lá trà vào ấm, năm phút sau đổ nước nóng vào lõi lọc, ủ trà trong chốc lát trước khi rót một chén bưng ra cho Chu Yên.
Bất ngờ thật. Chu Yên thở ra một hơi, ném hợp đồng xuống bàn. Có lẽ nhận ra cô định làm gì, Tư Văn phất tay đuổi những người khác ra ngoài.
Cảm nhận được sự bồn chồn của Chu Yên, Tư Văn liền chuyển từ nắm tay sang ôm eo cô.
Chu Yên nhìn hắn: “Anh thấy hôm nay em đẹp không?”
Trông ánh mắt của Hồ Lai, Tư Văn đoan chắc y đang cố phỏng đoán thân phận của mình, song hắn không định cho y biết mình chính là “Tư Văn” làm việc dưới trướng Fanmar: “Tao sẽ tạo cơ hội cho mày móc nối với hắn, dùng tài nguyên của mày để dụ hắn ra khỏi sào huyệt.”
Chu Yên nhìn vào mắt hắn, không tìm được dấu vết của sự nguy hiểm nhưng cô vẫn băn khoăn: “Em có thể hỏi là chuyện gì được không?”
Triệu Vưu Kim không muốn nghe tiếp nữa, mọi chuyện đã nằm ngoại phạm vi chấp nhận của bà ta.
Tư Văn không ấn tượng mấy: “Bình thường.”
Tư Văn giữ chặt chân cô, cởi bung hai cúc áo, nâng chân cô lên hôn rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Chu Yên nhướng mày, thò tay xuống cởi quần lót ném vào mặt hắn: “Giờ thì sao?”
Cả đường lấp lóe ánh đèn flash, biết bao ánh mắt dồn về phía họ, Chu Yên không hề căng thẳng nhưng vẫn bất giác bám chặt cánh tay Tư Văn. Cảnh tượng này quá đỗi mới mẻ, cô cần thời gian để thích ứng.
Tư Văn bắt lấy quần lót: “Đẹp hơn nhiều.”
Chỉ có mình Tư Văn không cần giải thích mà vẫn có lý.
***
Chu Yên ngồi lên chiếc bàn con phía đối diện, chân đi giày cao gót đạp lên xô-pha, vừa khéo ở giữa hai chân hắn. Cô cầm sợi xích, kéo hắn lại gần: “Môi anh nhợt nhạt quá, để em giúp anh tươi lên nhé?”
Tư Văn nhìn cô không đáp.
Mặt Tiết Bằng trắng đạp chân loạng choạng lùi về sau, thấy Triệu Vưu Kim nhận súng thì ba chân bốn cẳng lao về phía cửa sổ sát đất.
Tiết Bằng và Triệu Vưu Kim nhận ra mình đã hoàn toàn bại trận. Hóa ra Tư Văn đã lên kế hoạch từ lâu, thậm chí đã lường trước rằng chúng sẽ tìm đến Hồ Lai. Dường như y mới chính là mục tiêu của hắn.
Chu Yên hôn hắn một cái rồi ngắm thử, tuy đã tươi tắn hơn nhưng cũng làm bật lên nước da gần như trong suốt của hắn. Cô quẹt môi, bôi son từ giữa hàng mày, xuống mũi, cuối cùng dừng giữa môi hắn.
“Mày tưởng lần trước mày số đỏ hay bản lĩnh lắm nên mới thoát được khỏi tay cảnh sát đúng không? Nhưng để tao cho mày biết, chính tao là người đã cứu mày đấy.”
Tư Văn bỗng ngậm ngón tay cô vào miệng mút.
Chu Yên hất giày ra, cọ nhẹ nơi giữa hai chân hắn, thấy biểu cảm của hắn hơi biến đổi, cô từ từ luồn chân vào trong áo, đạp lên ngực và bụng hắn.
Hồ Lai nheo mắt: “Mày là ai? Mày tìm tao làm gì?”
Tư Văn giữ chặt chân cô, cởi bung hai cúc áo, nâng chân cô lên hôn rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Tư Văn dửng dưng nói: “Khỏi phải giãy, người của chúng mày đã bị tao hạ sạch rồi, có ra ám hiệu cũng chẳng có mống nào đến cứu đâu.”
Chu Yên hít sâu một hơi, nhảy bổ về phía hắn, xâm phạm bờ môi, quấn lấy lưỡi hắn. Cô vén áo hắn lên, cả cơ thể của hắn thuộc về cô, cô có thể làm mọi chuyện tùy thích với hắn.
“Vậy em cứ để thế đi.”
Cô thuần thục ngồi lên, ngón chân co lại, tự hỏi vì sao người đàn ông này lại ghê gớm đến thế. Tư Văn ôm eo cô, vòng eo rắn rỏi thúc lên làm cô bật nảy liên hồi, để hắn vào càng sâu, càng mãnh liệt, càng khó khước từ hơn nữa.
Tư Văn nhìn lướt qua chén trà hảo hạng và hai túi ma túy đá trên bàn, quay đầu lấy nước tự mang đến nhấp một ngụm: “Tao là ai cũng không quan trọng, người được nhiều đầu nậu cưng nựng như mày mới đáng để quan tâm chứ, mày nắm giữ tài nguyên cho cả Nhật và Hàn cơ mà.”
Chu Yên ôm quàng cổ hắn, run rẩy rên không ngừng. Hắn luồn tay dưới khoeo chân ôm cô lên, bế cô ra cửa sổ sườn tây mà không rời cô nửa tấc. Cô bị hắn đè trước cửa sổ mà lấp đầy, công phá, mãi đến khi lạc mất thần hồn.
Hóa ra Tư Văn đã lên kế hoạch từ lâu, thậm chí đã lường trước rằng chúng sẽ tìm đến Hồ Lai. Dường như y mới chính là mục tiêu của hắn.
Sau phút đê mê, Chu Yên tựa vào lòng hắn làu bàu: “Lem hết cả lớp trang điểm rồi.”
Tiết Bằng điên tiết đập vỡ cốc nước, quát: “Rành rành ra đấy rồi! Đéo cần bà phải nói!”
Trịnh Trí vừa vào văn phòng vừa ăn bánh kếp mặn, tiện thể ném cho Vi Lễ An một cái: “Mới đó mà đã hết năm rồi!”
“Thì làm lại.”
Chu Yên thong thả bước đến: “Thế nào?”
Trịnh Trí bám sát Vi Lễ An ra ngoài, mặt nghiêm lại: “Thế mà có chuyện thật!”
“Không còn thời gian đâu.”
Buổi họp bắt đầu như đã định. Chu Yên theo Tư Văn lên xe, đằng trước có xe mở đường, phía sau là thư kí, trợ lý, cuối cùng là nhóm vệ sĩ. Họ có mặt tại địa điểm vừa đúng giờ.
“Vậy em cứ để thế đi.”
Tiết Bằng nghiến răng nghiến lợi, thái dương nổi gân xanh, mắt trợn tròn như chực lồi ra ngoài. Thì ra là thế!
Sau phút đê mê, Chu Yên tựa vào lòng hắn làu bàu: “Lem hết cả lớp trang điểm rồi.”
“Cẩn thận người ta chê anh gu kém, yêu đứa làm ở hộp đêm mà không biết tự làm đẹp, chẳng khác nào con oắt chưa trải sự đời đấy.”
Tư Văn nhìn cô không đáp.
Tư Văn vỗ về lưng cô, nhưng em không yêu nhiều bằng anh đâu. Vì em, dù có phải bắt đầu lại từ con số không thì anh cũng không hối hận.
“Em phải gặp anh hằng ngày mà chưa tính là trải sự đời à?”
Chu Yên xùy một tiếng.
Tư Văn hôn lên mắt cô: “Nếu em thấy không ổn thì cứ trang điểm thôi, bọn họ chờ được.”
Chu Yên nghẹn ngào: “Em chờ anh.”
Chu Yên ngồi dậy: “Để bao nhiêu người chờ một mình em tút tát lại? Anh nói hay nhỉ?”
Đến nước này Tiết Bằng cũng bất chấp, dù sao đã rơi vào tay Tư Văn thì sẽ chẳng được chết toàn thây, chi bằng chết thật rõ ràng. Gã hỏi sau một thoáng đăm chiêu: “Giờ tao không quan tâm mày có phải cơ trưởng thật hay không, tao chỉ muốn biết nếu từ đầu mày đã không định nhúng tay vào thì tại sao lại đồng ý hợp tác với tao? Tại sao lại móc nối tao với Triệu Vưu Kim? Mày bắt đầu giăng bẫy từ bao giờ?”
Tư Văn bước lại gần, chìa súng đến: “Giết Tiết Bằng đi.”
Tư Văn điềm nhiên: “Thì đã sao?”
Chu Yên câm nín.
Chu Yên câm nín.
Tư Văn lấy ảnh từ tay người của mình, ném cho Hồ Lai: “Hai bà vợ và sáu đứa con của mày đều đang nằm trong tay tao.”
Người nổ súng không phải Triệu Vưu Kim mà là Tư Văn. Giết Tiết Bằng xong, hắn đặt súng xuống bàn, đôi tay đeo găng đen đan trước ngực. Người của Tư Văn lập tức dẫn Hồ Lai tẩu thoát từ ban công sang phòng bên cạnh, khéo léo tránh cảnh sát và camera rồi xuống bãi đỗ xe rời đi.
Thôi được. Ai bảo hắn là Tư Văn chứ.
Trịnh Trí lắc đầu: “Chuyện này phức tạp quá nên thôi. Tôi đã hơn hai mươi rồi, cũng nên biết đâu là điểm dừng để tránh thiệt thân chứ.”
Cứ thế, Chu Yên ngồi trang điểm và làm tóc lần nữa, để tiết kiệm thời gian thì cô chọn kiểu đơn giản, càng phù hợp với bản thân hơn. Đổi cả bộ váy tông đen sang đỏ, cô như tìm lại được chính mình.
Buổi họp bắt đầu như đã định. Chu Yên theo Tư Văn lên xe, đằng trước có xe mở đường, phía sau là thư kí, trợ lý, cuối cùng là nhóm vệ sĩ. Họ có mặt tại địa điểm vừa đúng giờ.
Chu Yên nhướng mày, thò tay xuống cởi quần lót ném vào mặt hắn: “Giờ thì sao?”
Người gác cổng tiến đến mở cửa xe, Tư Văn bước xuống vòng sang bên kia, chìa tay trước mặt Chu Yên. Cô nắm lấy tay hắn, cùng hắn sóng đôi.
Cả đường lấp lóe ánh đèn flash, biết bao ánh mắt dồn về phía họ, Chu Yên không hề căng thẳng nhưng vẫn bất giác bám chặt cánh tay Tư Văn. Cảnh tượng này quá đỗi mới mẻ, cô cần thời gian để thích ứng.
Bất ngờ thật. Chu Yên thở ra một hơi, ném hợp đồng xuống bàn. Có lẽ nhận ra cô định làm gì, Tư Văn phất tay đuổi những người khác ra ngoài.
Cảm nhận được sự bồn chồn của Chu Yên, Tư Văn liền chuyển từ nắm tay sang ôm eo cô.
#
Chu Yên ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn vẫn lạnh tanh, nhưng lòng cô lại ấm áp lạ thường, vô thức nhích lại gần hắn.
Vi Lễ An cầm lên xem, nói: “Gần đây Tư Văn bận quanh quẩn bên Chu Yên, tin hai người làm lành vừa truyền đi thì anh ta rầm rộ tổ chức họp thường niên. Tôi thấy có điềm không lành.”
Hồ Lai vừa thấy ảnh chụp thì điên lên, lao đến như muốn giết hắn: “Mày cứ thử động vào vợ con tao xem!”Tư Văn bước lại gần, chìa súng đến: “Giết Tiết Bằng đi.”Tư Văn gọi thư kí vào, yêu cầu lập hợp đồng chuyển nhượng bất động sản và các tài sản lưu động. Chuyển giao vốn chủ sở hữu hơi phiền phức, có cổ đông mới thì phải tổ chức đại hội cổ đông, song hắn vẫn sắp xếp triệu tập cổ đông ngay sau cuộc họp thường niên. Chu Yên chưa kịp hiểu gì thì hợp đồng đã được soạn xong, các luật sư đồng loạt trình hợp đồng trước mặt Tư Văn, hắn chẳng buồn nhìn đã kí vài tờ liên tiếp.#
“Chọn một ngày rồi anh với em đi công chứng.”
Trong góc phòng, Trịnh Trí và Vi Lễ An cầm trong tay một ly đồ uống. Vì thói quen nghề nghiệp, họ không uống rượu trong hoàn cảnh lạ.
Trong góc phòng, Trịnh Trí và Vi Lễ An cầm trong tay một ly đồ uống. Vì thói quen nghề nghiệp, họ không uống rượu trong hoàn cảnh lạ.
Chu Yên hít sâu một hơi, nhảy bổ về phía hắn, xâm phạm bờ môi, quấn lấy lưỡi hắn. Cô vén áo hắn lên, cả cơ thể của hắn thuộc về cô, cô có thể làm mọi chuyện tùy thích với hắn.
Vi Lễ An nhìn Chu Yên một cái rồi thôi, dốc cạn ly nước vào bụng.
Trịnh Trí vẫn chưa quen được với âu phục giày da, cứ bứt rứt mãi: “Mặc thế này chẳng thoải mái gì cả, xưa tôi cứ tưởng đồng phục nhà mình thiết kế không hợp lý, giờ mới thấy mình không biết điều.”
“Thì làm lại.”
Vi Lễ An đặt ly xuống: “Đừng có lơ là. Quanh sơn trang này hẻo lánh lắm, có xảy ra chuyện bên ngoài cũng không biết đâu.”