Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 50





Edit: Manh

Tần Phong ngừng hồi tưởng, ánh nhìn mềm đi, dịu giọng bảo: “Kết quả tuyệt vời lắm.”


Người phụ nữ gần như không cầm được nước mắt: “Tuyệt cái nỗi gì! Anh nhìn mình bây giờ mà xem! Chuộc được Tiểu Tần Palace rồi sao nữa? Anh có thật sự định đầu tư vào nó đâu, cuối cùng còn liên lụy đến bản thân mình chỉ vì người khác!”

Tần Phong giang tay: “Lại đây ôm anh một cái nào.”

Người phụ nữ ủ dột lần lữa bước qua.

Tần Phong bình tĩnh nói: “Sống ở đời, không phải ai cũng được làm điều mình thích mãi, nhưng họ không vì thế mà chết được. Thật ra mình có làm gì, muốn gì cũng chẳng quan trọng, dù sao trái đất vẫn quay thôi.”

Anh chợt nhớ tới Chu Yên luôn trong trạng thái đề phòng. Tuy cô nói cô thiếu tiền, nhưng chẳng vì thế mà cô buộc bản thân làm điều mình không thích.

Trước kia anh tưởng bản chất ai cũng có một cái giá, nếu chưa có thì hẳn là do con số đưa ra chưa đủ hấp dẫn, còn bây giờ anh lại cảm thấy có những ngoại lệ, dù họ thường nói một đằng nghĩ một nẻo, song vẫn tuân theo con tim mình ở thời khắc quan trọng nhất.

Tần Phong cúi đầu hôn người phụ nữ: “Anh không tiếc gì cả, anh đã có cảnh đẹp mà anh muốn rồi, nên chẳng quan tâm đến xung quanh đâu.”

Người phụ nữ cười ngọt ngào: “Sau này đừng làm em sợ thế nữa.”

Tần Phong đồng ý. Anh biết không đời nào Tư Văn cảm thấy Chu Yên đổi ý là nhờ anh, nhưng hắn nhất định đang thấy rất thỏa mãn, đã vậy thì ít nhiều gì hắn cũng sẽ vung tay bố thí. Chỉ cần Tiểu Tần Palace có thể mang lại lợi ích cho hắn thì hắn hẳn sẽ không khước từ.

Tư Văn là một thằng đàn ông, đồng thời cũng là một thương nhân.

Song kết quả chung cuộc lại không như Tần Phong mong muốn. Tư Văn không định đóng vai người tốt.

Bằng thủ đoạn cạnh tranh hợp pháp, Tư Văn trở thành chủ nợ lớn nhất của công ty từng thắng cược Tiểu Tần Palace. Về sau họ vỡ nợ, phải thanh lý và chuyển giao lại trụ sở chính cùng các công ty liên quan cho hắn, hắn bèn tách riêng Tiểu Tần Palace ra từ đống tài sản khổng lồ, giao cho Tần Phong quản lý.

Quanh đi quẩn lại, Tiểu Tần Palace lại về với nhà họ Tần, chỉ có điều không còn mang họ cũ mà đổi thành họ Tư.

Tư Văn dùng số tiền vốn có thể đầu tư trực tiếp cho Tần Phong vào việc mở rộng mối quan hệ trên toàn hệ thống hợp tác, vượt qua bao thách thức trở ngại để thành công gây dựng nhiều doanh nghiệp kiểu mẫu tạo ra lợi nhuận riêng, từ nhà đầu tư trở thành nhà lãnh đạo.

Đây là chuyện tương lai.

Còn ngay lúc này, Tần Phong mới chỉ nhận thấy duy nhất một điều: Tư Văn quả là kẻ có một không hai trên thương trường.

***

Chu Yên mặc áo sơ-mi của Tư Văn, vạt áo dài chấm đùi chỉ đủ che bờ mông hờ hững, để lộ cặp chân thon dài khiến người nhìn xốn xang. Cô đi chân trần đến quầy bar rót một ly rượu, thè lưỡi nếm thử, rùng mình vì vị cay xộc vào họng.

Tư Văn tựa vào chiếc ghế thấp cạnh giường, một chân gập một chân duỗi, trên tấm thảm nằm kế bên là nửa bao thuốc, gạt tàn và bật lửa. Hắn đưa mắt nhìn Chu Yên, chai cô đang uống là một loại rượu nồng độ cao có vị ngọt gắt, thông thường không ai uống trực tiếp. Chu Yên nào biết, cứ uống luôn như vậy, thế mà hắn vẫn cảm thấy cô đáng yêu.

Tư Văn đăm chiêu, lại cảm thấy từ này không chính xác, đã bao năm nay Chu Yên không chịu cho hắn thấy vẻ đáng yêu của mình.

Hắn cầm thuốc lên châm lửa.

Tiếng bật lửa truyền vào tai Chu Yên, cô ngẩng đầu, mắt đối mắt với hắn. Tư Văn rít thuốc, thỉnh thoảng để khói tràn khỏi mũi, song trong suốt quá trình ấy, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi cô.

Chu Yên bưng ly rượu đến, giạng chân ngồi lên bụng Tư Văn. Cô lấy điếu thuốc rít một hơi, cúi người phả khói lên mặt hắn: “Sao anh cứ nhìn em thế?”

Tư Văn vòng tay ôm eo cô, hỏi ngược: “Phạm pháp à?”

“Đúng rồi đấy.”

“Ừ. Dù gì anh cũng toàn làm chuyện phạm pháp.”

Chu Yên bật cười, lời hắn nói gợi cô nhớ đến vướng mắc ban nãy: “Anh biết vì sao em lại nắm được chân tướng không?”

“Vi Lễ An đã kể cho em.”

Chu Yên có phần kinh ngạc trước phản ứng của hắn: “Anh không giận vì em nói chuyện với Vi Lễ An à?”

Hắn cầm tay cô, vuốt ve lòng bàn tay: “Không.”

Chu Yên hếch cằm: “Về sau anh mà giận thì sao?”

“Thì nghe em.”

“Gọi bố nhé.”

“Ừ.”

Chu Yên vừa lòng, hỏi tiếp: “Nếu anh đã lường trước tất cả thì sao lại để anh ta biết về quá khứ của anh? Hay anh cố ý làm thế vì biết chắc thể nào anh ta cũng sẽ kể cho em? Anh muốn em biết rồi thương anh hả?”

Tư Văn chưa thảm hại đến độ phải đóng vai nạn nhân, mà hắn cũng chẳng đời nào làm thế: “Vi Lễ An có quan hệ quá mật thiết với hoàn cảnh sống của anh ngày trước, kết hợp với những manh mối khác, cộng thêm việc anh không cố giấu giếm, chỉ cần động não thì không khó đoán ra chân tướng.”

Chu Yên dụi điếu đã cháy hết vào gạt tàn: “Vậy anh có bao giờ nghĩ anh ta sẽ làm hỏng chuyện của anh không? Anh ta không thích anh mà.”

Tư Văn không đáp mà hỏi: “Em nghĩ anh đang làm gì?”

Chu Yên lắc đầu: “Em không biết, nhưng dù là chuyện gì thì em cũng theo được hết.”

Tư Văn đỡ lưng nâng cô dậy, dợm hôn cô: “Để anh thử xem em có thể theo đến đâu.”

Chu Yên hiểu nhầm ý hắn, bấm ngón tay đếm: “Quất roi này, đốt nến này, buộc dây này, treo lên đánh nữa này.”

Tư Văn nhướng mày.

Chu Yên nằm xuống ôm eo Tư Văn, tai áp lên ngực hắn, ngẩng đầu đối diện với hắn, môi mấp máy: “Chỉ cần là anh thì kiểu nào cũng được.”

Cô gần như không phát ra tiếng, song Tư Văn vẫn cảm nhận được một âm thanh mơ hồ truyền vào tai nghe râm ran, khiến hắn không khỏi nhướng cao mày. Hắn lật mình đè lên Chu Yên, khẽ cắn mũi cô: “Em muốn anh chết vì lao lực à?”

Chu Yên ngây thơ ra mặt: “Gì chứ, làm sao người khỏe mạnh cường tráng như anh chết vì lao lực được? Mấy năm trước sểnh ra là anh còn cho em vào bệnh viện ở mấy ngày cơ mà, giờ có tuổi nên yếu rồi à? Không được đâu thầy Tư ơi, Chu Yên nhà thầy mới hơn đôi mươi thôi, thầy mà không cho em ăn no thì em sẽ đi ăn vụng đấy. Em tham ăn lắm.”


Hắn chiều cô quá nên cô sinh hư đây mà.

Tư Văn lấp kín môi cô, đến khi hai mắt cô ầng ậng nước mới dừng, hỏi: “Đủ mạnh chưa? Anh chưa hết sức đâu đấy.”

Mãi sau Chu Yên mới định thần lại, trừng hắn: “Biến!”

Ngón tay Tư Văn lướt qua môi cô: “No chưa?”

Đang dọa cô đấy ư, hắn tưởng Chu Yên cô sẽ sợ chắc? Thế là cô thu lại lớp vỏ mạnh mẽ, nghiêm túc đáp: “No rồi.”

Tư Văn hài lòng, bế cô lên xích đu ngồi rồi ngồi xổm trước mặt cô: “Vi Lễ An không thể làm hỏng chuyện của anh, mà chỉ có em thôi.”

Chu Yên muốn biết nguyên nhân: “Vì sao thế?”

“Anh từng đánh tay đôi với tên đó, dù bị đánh ngã nhưng nó vẫn cương quyết gượng dậy đến cùng. Không bàn đến những cái khác thì nó hoàn toàn xứng danh cảnh sát. Anh không cần nó đứng về phía mình nên chỉ toàn tiết lộ chuyện râu ria, khó mà hư đường hư bột được.”

Cái vẻ mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Tư Văn quả thật quyến rũ cực kì.

Lòng Chu Yên mềm nhũn, ánh mắt cũng dịu đi theo. Cô vòng tay ôm Tư Văn, gác cằm lên vai hắn: “Em đưa anh đi xăm nhé? Xăm một dòng ‘Người đàn ông của Chu Yên’. Em muốn hoàn toàn sở hữu anh để không ai ngấp nghé anh được.”

“Em thấy có khả thi không?”

Chu Yên ngồi dậy, lắc đầu: “Không. Nên em sẽ lấy lùi làm tiến, mong anh khắc ghi em ở trong lòng, được chứ?”

“Thế mới đúng.”

Chu Yên mím môi, nhưng vẫn không ngăn nổi ý cười nơi mắt. Cô ráng kiềm lại, hỏi: “Anh có từng nghĩ nếu anh kể cho em nghe chuyện quá khứ thì em sẽ phá anh không?”

Tư Văn hỏi bâng quơ: “Em sẽ à?”

Như vậy chẳng khác nào đang nói, hắn chưa bao giờ nghĩ Chu Yên sẽ đối chọi với hắn.

Chu Yên nghiêng đầu: “Ai mà biết được, anh phải đối xử tốt với em một chút, không đúng, phải thật thật tốt vào!”

Tư Văn hôn lên mắt cô.

Chu Yên chỉ chỉ môi: “Đây nữa.”

Tư Văn lại in lên môi cô một nụ hôn.

Chu Yên thỏa mãn: “Tạm tha cho anh, nhớ phải chăm nộp phí đấy.” Đoạn cô kéo tay hắn: “Hồi xưa anh không kể em nghe vì em chỉ là sex toy của anh à?”

Tư Văn nhíu mày: “Em có thể uyển chuyển hơn không?”

Chu Yên “À” một tiếng: “Bởi vì em chỉ là nô lệ tình dục của anh.”

Tư Văn không chịu nổi cái miệng nói không lựa lời của cô, đôi tay đang ôm eo cô siết lại. Chu Yên hít một hơi đau điếng: “Rồi rồi rồi.”

Bấy giờ Tư Văn mới thả tay, kéo áo sơ-mi của cô lên, thấy một mảng ửng đỏ thì xót ra trò, cúi đầu ngậm nơi ấy vào miệng mơn man, khiến ngón chân Chu Yên co lại. Lát sau, hắn đáp: “Em chưa bao giờ hỏi hay tò mò về anh.” Lời này nghe có vẻ tủi thân, nhưng giọng hắn không thể hiện điều đó.

“Nếu em hỏi thì anh có cho em biết không?”

“Không.”

Chu Yên lườm hắn: “Thế anh nói nỗi gì. Biến đi.”

Tư Văn nói tiếp: “Lúc ấy có những chuyện kể cho em cũng chẳng để làm gì, phải đến khi em hiểu rõ thì mới phát huy tác dụng.”

“Để làm em rung động à?” Chu Yên hỏi dù đã thừa biết đáp án.

“Để em hiểu ra tất cả, và thừa nhận em yêu anh.”

Chu Yên nghiến răng nghiến lợi. Tư Văn là thế, khôn ngoan vô cùng.